Đúng lúc Lăng Cẩm Tuế vừa sắp xếp ổn thỏa cho nam tử xa lạ ấy và xoay người định rời đi, tay áo nàng bất chợt bị kéo giữ lại.
Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy mắt người kia khẽ rung dưới mí, tay phải nắm chặt lấy tay áo nàng, lực rất mạnh.
Lăng lão gia đã ra khỏi lùm sậy, không hay biết bên trong xảy ra chuyện gì, vẫn nhỏ giọng gọi: “Đi mau, tiếng vó ngựa tới gần rồi.”
Cẩm Tuế muốn rút tay áo ra khỏi tay nam tử kia, thử mấy lần vẫn không được. Trong lòng khẽ nghiến răng, nàng dứt khoát xé phăng nửa ống tay từ vai.
Cúi người xuống, nàng nói với nam tử kia: “Bảo trọng.”
Hai người kiếp này có lẽ sẽ không còn duyên gặp lại. Nàng cứu hắn, chỉ là thuận theo lương tâm y giả, không thể thấy chết mà không cứu.
Cũng vì nếu trước mặt Lăng lão gia mà nàng tỏ ra quá lạnh lùng, khác hẳn với tính cách nguyên chủ, ắt sẽ khiến ông sinh nghi.
Lăng Cẩm Tuế không biết rằng, khi nàng lao ra khỏi lùm sậy, đôi mắt người kia vừa vặn mở ra một khe nhỏ.
Hắn chỉ thấy bóng lưng yểu điệu của nàng dần khuất trong đám lau sậy, hoàn toàn không thấy được diện mạo của ân nhân cứu mạng.
Tay phải hắn vẫn còn nắm chặt nửa ống tay áo kia, tay trái lại cầm một miếng điểm tâm dính dẻo, trong đầu vẫn vang vọng lời dặn dò đầy chân thành:
“Tin vào bản thân mình, ngươi sẽ sống sót.”
Lúc Cẩm Tuế cùng Lăng lão gia men theo triền sông, len lỏi qua bụi lau rậm để thoát thân, thì đám quan sai vừa vặn lần theo tới nơi.
Trùng hợp thay, đúng lúc ấy mặt trời vừa nhô lên, một bầy vịt trời bay vút khỏi bụi lau, kêu loạn cả lên.
Quan sai thấy thế bèn cho rằng nơi đó không có người ẩn nấp, nếu có thì bầy vịt đâu thể yên ổn đến giờ, liền thúc ngựa đuổi dọc quan đạo.
Nghe tiếng vó ngựa dần xa, Cẩm Tuế và Lăng lão gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ tiếc số hai người không may, dọc đường men theo sông hồi lâu vẫn không gặp được chiếc thuyền nào.
May thay, Cẩm Tuế nhặt được không ít trứng vịt trời trong bụi lau, hai ông cháu được một bữa no nê.
Nàng kể lại hành trình thoát thân từ thôn họ Tưởng, đoạn thở dài: “Sao trên đời này chẳng có ai tử tế cả vậy?”
Lăng lão gia cũng thở than: “Những năm gần đây loạn lạc chẳng yên! Gần trấn mà cũng có thổ phỉ qua lại, quan lại cùng thương nhân cấu kết làm hại dân lành.”
“Sưu cao thuế nặng, con xem dọc đường đó, đang mùa xuân cày cấy mà đồng ruộng vắng hoe, toàn là ruộng bỏ hoang.”
“Chuyến này ta và con đừng vào châu thành, phải nhanh chóng tới Giang Nam.”
Đang nói, bỗng một chiếc thuyền chài nhỏ lướt qua trên sông. Hai người vội cúi mình trốn kỹ. Lăng lão gia ngó ra, thấy trên thuyền chỉ có một ông lão đang quăng lưới.
Ông nhỏ giọng dặn: “Con nấp kỹ, đừng động đậy, để ông ra hỏi đường.”
Nói rồi chỉnh lại đạo bào, bước ra khỏi bụi lau.
Cẩm Tuế vẫn dõi theo bóng lưng ông không rời, tay nắm chặt, lòng bàn tay lại nóng ran, từng đốm sáng rực rỡ hiện ra.
Nàng lại tiến vào phòng thí nghiệm. Hai lần trước đều chỉ vội lấy đồ rồi đi. Lần này nàng muốn khám phá kỹ hơn.
Phát hiện cửa sổ cửa chính đều không mở được, nhưng đồ đạc đã lấy thì tự động phục hồi, nàng lập tức mừng rỡ.
Trước tiên uống một chai nước suối cho đã khát, rồi tìm một chiếc bình giữ nhiệt không bắt mắt, bọc nilon lại để dùng lâu dài.
Ăn thêm vài thanh năng lượng, nàng thầm tiếc lúc trước không tích trữ thêm đồ ăn. Nghĩ đến cô trợ lý thích ăn vặt, nàng liền chạy đến phòng nước xem thử.
Quả nhiên tìm được một thùng mì gói, socola, rong biển cay và nhiều món vặt khác.
Điều khiến nàng vui nhất là trong phòng tạp vụ, ngoài vật dụng dọn dẹp, nàng còn tìm được rau củ mà dì lao công để lại, chắc là mua trước giờ làm để mang về sau.
Một bọc khoai tây, một túi khoai lang, một mớ đậu phộng tươi còn dính bùn, hai quả cà chua, một bắp cải. Không có thịt cá.
Thứ khiến nàng vui không phải vì có rau ăn, mà vì chúng có thể làm giống gieo trồng!
Chỉ cần nàng giúp nguyên chủ tiêu tan chấp niệm, để nàng ấy an yên đi về cõi, thì nàng có thể cùng Lăng lão gia định cư, lúc ấy có thể gieo trồng.
Để thử nghiệm, nàng lấy một củ khoai trong sáu củ, xem thử có khôi phục được không.
Đang định vào nhà vệ sinh rửa ráy qua loa, bỗng ánh sáng rực rỡ lóe lên, nàng chợt mở mắt, phát hiện mình đang nằm úp trong bụi lau, mắt nhìn bóng lưng Lăng lão gia.
Một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm củ khoai còn bám đất.
Nàng thầm tính, tối đa vào được khoảng mười phút.
Đặt đồ xuống, nàng lại nhấn tay vào lòng bàn tay, không còn cảm giác bỏng rát nữa, chỉ có nhói đau như bị véo mạnh.
Nàng không hoảng hốt, định lúc khác thử lại. Xem ra không gian đó có giới hạn thời gian, nhưng không sao, từ từ rồi khám phá.
Chỉ riêng việc đồ dùng hồi phục nguyên vẹn cũng đủ khiến nàng an tâm hơn rất nhiều.
Kháng sinh ở thời đại này, chính là báu vật vô giá!
Chẳng mấy chốc, Lăng lão gia quay lại, trên tay còn mang theo vài bộ áo cũ dính mùi tanh cá.
Đưa cho Cẩm Tuế: “Con thay đồ đi, giả làm nam nhân. Tới trấn rồi ông sẽ mua đạo bào cho con.”
Cẩm Tuế có hơi ngạc nhiên, không ngờ ông lại dễ chấp nhận như vậy, còn chủ động đề nghị nàng nữ cải nam trang.
Nàng vốn cũng có chủ ý ấy, chỉ là đang nghĩ cách thuyết phục ông, chờ tới trấn rồi mới mua quần áo nam.
Nàng không ủy mị, chạy vào bụi lau thay đồ. Xé áo cũ của Trịnh thị thành dải vải, quấn ngực gọn gàng, rồi mặc bộ áo vải nâu thô lên người, búi tóc cao như con trai nhà nông.
Ngoại trừ khuôn mặt hơi trắng, còn lại trông cũng ra dáng thiếu niên nhà thường dân.
Lúc nàng bước ra, Lăng lão gia đang nhóm lửa nướng cá, còn nướng cả khoai, nói là mua từ lão chài.
Ông dúi cho nàng một nắm tro: “Bôi lên mặt và cổ, tô lông mày đậm hơn, đừng mở to mắt nhìn người, nói giọng thô hơn, gặp ai thì nép sau lưng ông, thế mới qua mắt được thiên hạ.”
Cẩm Tuế cười tươi: “Gia gia cũng có phong phạm giang hồ lắm đấy chứ.”
Lăng lão gia hớn hở: “Tất nhiên rồi, trước khi gặp nãi nãi con, ta từng bôn ba giang hồ mấy năm đấy!”
Cẩm Tuế lại cho ông uống thuốc tiêu viêm, còn bôi thuốc ngoài da.
Hai ông cháu ngồi ăn khoai nướng và cá nướng, cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
Lăng lão gia vừa ăn vừa ngạc nhiên: “Ta cứ tưởng là sắn dây, hóa ra còn ngon hơn, ở đâu ra vậy?”
Cẩm Tuế mặt không đổi sắc đáp: “Nhặt được trong bụi lau, đáng tiếc chỉ có một củ, chắc lão chài làm rơi.”
Ăn no rồi, Cẩm Tuế thử hỏi: “Gia gia, phụ thân con rốt cuộc phạm tội gì vậy?”
Sắc mặt Lăng lão gia lập tức trở nên u ám. Con trai độc nhất mất sớm, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau ấy khiến người nhìn cũng không đành lòng.
Một lúc lâu sau, ông mới than: “Nghe nói phạm tội khi quân… nhưng phụ thân con chỉ là một huyện lệnh thất phẩm, có thể phạm tội ấy sao?”
“Chờ tìm được mẫu thân và đệ đệ con rồi, sẽ hỏi cho rõ ràng.”
Xem ra ông cũng không rõ sự tình.
Cẩm Tuế muốn hỏi rõ, bởi nàng cảm nhận được tuy đã tìm được Lăng lão gia, nhưng chấp niệm của nguyên chủ vẫn chưa tiêu tan.
Nghĩa là để cô bé an lòng siêu thoát, nàng vẫn còn việc phải làm.
Mà điều nguyên chủ vướng bận nhất, đương nhiên là người thân ruột thịt. Phải tìm được mẫu thân và đệ đệ nàng ấy trước.
Sau khi nghỉ ngơi, hai ông cháu xóa hết dấu vết trong bụi lau, tiếp tục men theo bờ sông đi về hướng trấn.
Dọc đường, những nông dân họ gặp đều vẻ mặt tiều tụy, da vàng mắt hõm, áo quần rách nát, u ám ê chề.
Một lão đạo sĩ dẫn theo tiểu đạo đồng, cũng y phục tả tơi bụi bặm. Trong đám người tuy có phần lạc lõng, nhưng bá tánh chỉ liếc nhìn chứ không ai bắt chuyện.