Ba người vừa vào trong hang, như thể có điều cấm kỵ nào đó, đám người bên ngoài không dám đuổi theo, chỉ quanh quẩn bên ngoài một lúc rồi rời đi.

Cho đến khi thấy tình trạng của mẫu thân – Tưởng phu nhân, Cẩm Tuế mới hiểu tại sao những người kia không dám bước vào.

Nếu nói những người còn đi lại bên ngoài vẫn còn mang dáng vẻ của bệnh nhân, thì bà Tưởng chẳng khác nào người đã cận kề cái chết.

Đám người kia chắc hẳn sợ bệnh của bà lây lan, nên không dám đến gần hang. Nói trắng ra là, họ đã bỏ mặc bà chờ chết.

Bà gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoắm, nơi khóe miệng và cằm còn vương lại vệt máu đã khô.

Bên cạnh ổ rơm nơi bà nằm, cũng là từng vũng máu lớn.

Đẹp ở cốt cách chứ không ở da thịt, dù bệnh nặng đến thế, vẫn có thể nhận ra Tưởng phu nhân thời trẻ ắt hẳn là một mỹ nhân, gương mặt của nguyên chủ quả thật rất giống bà.

Cẩm An đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói: “Nương cứ nôn ra máu mãi, đã hôn mê hai ngày rồi.”

Cẩm Tuế tiến đến kiểm tra mạch, thở dài thầm trong lòng, bệnh của Tưởng phu nhân đã vào giai đoạn cuối, thực ra có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.

Dù nàng có cả phòng thí nghiệm với thuốc men hiện đại, thì cũng không thể cứu bà.

Nhưng nàng vẫn dùng ống đựng cho bà uống chút nước glucose. Khi vừa cho bà uống hết một ống, mi mắt bà khẽ động, rồi chậm rãi tỉnh lại.

Hai má tái nhợt cũng hiện lên chút đỏ hồng, ánh mắt dần có thần.

Cẩm An mừng rỡ, ngỡ tỷ tỷ vừa cho mẫu thân uống linh đan diệu dược, reo lên: “Nương tỉnh rồi! Gia gia và tỷ tới rồi đây!”

Thế nhưng cả Cẩm Tuế lẫn Lăng lão gia đều lòng thắt lại, Tưởng phu nhân lúc này rõ ràng là hồi quang phản chiếu.

Nhìn gương mặt non nớt đang phấn khích kia, lòng họ càng thêm xót xa, đứa trẻ đáng thương ấy, cha mới chết không lâu, bị áp giải khổ sai suốt dọc đường, cổ chân vẫn còn vết loét vì xiềng sắt, giờ nương cũng sắp lìa đời.

Dù có gia gia và tỷ ở bên, với đứa trẻ tám tuổi, điều đó vẫn là quá tàn nhẫn.

Ánh mắt của Tưởng phu nhân dừng lại trên gương mặt Cẩm An, nước mắt lập tức trào ra như suối.

Bà cố gắng giơ tay gầy guộc, nhẹ nhàng vuốt má con trai, trong mắt tràn đầy lưu luyến, mỗi lần nhìn, là thêm một lần ít đi.

Đây là… lần gặp mặt cuối cùng giữa hai mẫu tử.

Cẩm Tuế cứ tưởng bà sẽ nhìn con trai mãi cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, không ngờ bà chỉ nói một câu: “Sau này phải nghe lời ông, chăm chỉ học hành.”

Bà muốn ngồi dậy, nhưng gắng sức vẫn không thể, đành áy náy nói với Lăng lão gia: “Cha, con dâu bất kính, không thể hành lễ.”

Lăng lão gia vội bước tới an ủi: “Con khổ rồi.”

Nước mắt Tưởng phu nhân không ngừng tuôn, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự cứng cỏi khác thường. Bà nhìn thẳng ông, chậm rãi nói:

“Phu quân của con bị oan! Bị cấp trên đẩy ra chịu tội thay! Lá thư quan sai tìm được… không phải do chàng viết!”

“Tội nghiệp chàng, làm quan nhỏ, không có thế lực chống lưng, cuối cùng bị hại chết.”

Lăng lão gia vội hỏi: “Cấp trên của Thanh Phong là ai?”

Lăng Triều, tự Thanh Phong chính là phụ thân của Cẩm Tuế.

“Là Hoàng Dịch Trung, quận thủ quận Lam Điền. Lá thư đó là y gửi cho Thái tử bị phế.”

“Sau khi chuyện vỡ lở, hắn liền đem thư đi và cả thư hồi đáp, kẹp trong công văn, giữa đêm đưa đến tay phu quân.”

“Cha, xin người nhất định phải rửa sạch oan khuất cho chàng! Hãy báo thù cho chàng!”

“Hoàng Dịch Trung đầu quân cho Nhị hoàng tử, chẳng những giữ được mạng mà còn thăng quan tiến chức.”

“Chỉ tội cho phu quân con, chết quá oan uổng!”

Câu nói cuối cùng như là tiếng gào thét từ linh hồn Tưởng phu nhân, mang theo sự oán hận và bi thương ngút trời.

Cẩm Tuế nghe vậy cũng chỉ muốn thở dài, Tưởng phu nhân yêu cầu như thế chẳng phải làm khó người ta sao? Một ông đạo sĩ gần bảy mươi tuổi, một đứa bé tám tuổi, thêm một đứa con gái chưa đầy mười lăm, còn đang bị triều đình truy nã.

Ba người này… thì báo được thù cho ai?

Bỗng nhiên, Tưởng phu nhân bắt đầu ho dữ dội, máu tươi không ngừng phun ra.

Cẩm An sợ quá òa khóc, không ngừng van xin: “Nương, con nhất định sẽ báo thù cho cha, nương đừng kích động nữa!”

Có lẽ biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, bà nhìn về phía Lăng lão gia: “Cha, người đưa Tiểu An ra ngoài trước đi, con dâu có vài lời… muốn nói riêng với Cẩm Tuế.”

Cẩm Tuế bỗng thấy lòng rối loạn, từ lúc vào hang đến giờ, Tưởng phu nhân chưa hề liếc nhìn nàng một lần.

Trong ký ức của nguyên chủ, mẫu thân cùng nàng ít khi gần gũi. Tưởng phu nhân đối với nàng luôn nhàn nhạt, chủ yếu chỉ dạy lễ nghi, nữ công, nhắc nghe lời ông.

Cũng vì thế, nguyên chủ mới chấp niệm tìm ông, chứ không phải tìm mẫu thân.

Vậy tại sao Tưởng phu nhân biết rõ mình sắp chết, không nói nhiều với nhi tử hay cha chồng, mà lại muốn nói chuyện riêng với nàng?

Lẽ nào… muốn ép nàng vì cha mình mà báo thù? Những lời đó không tiện để Cẩm An nghe thấy?

Lăng lão gia cũng thấy lạ, nhưng không hỏi gì, cố kéo Cẩm An đang không chịu đi ra ngoài.

Cẩm An quỳ trước mặt mẹ, nghẹn ngào một hồi, cuối cùng chỉ thốt ra được một tiếng: “Nương.”

Tưởng phu nhân nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia lại như xuyên qua một tầng sương mù, nhìn về một người khác phía sau nàng.

Ngay lúc Cẩm Tuế định hỏi: “Người muốn nói gì riêng với con?” thì bỗng nghe Tưởng phu nhân nói một câu khiến nàng tái mặt: “Ngươi không phải là Cẩm Tuế.”

Không đợi nàng phân bua, bà tiếp tục: “Cẩm Tuế đáng thương của ta… tối qua đã đến gặp ta rồi. Nó đến đón ta cùng lên đường.”

Nghe vậy, dù trong lòng có ngàn vạn lời giải thích, Cẩm Tuế cũng không thể nói ra. Nàng không muốn lừa một người sắp chết.

“…Vâng, con không phải con gái của bà. Con cũng không hiểu sao mình lại sống lại trong thân thể này.”

“Nhưng xin bà yên tâm, con sẽ không làm hại ông và Cẩm An. Con không phải người xấu.”

Tưởng phu nhân mỉm cười, không sợ hãi, ngược lại như được an ủi.

Dù đôi môi bà còn dính máu, đôi mắt vẫn ngập tràn hận thù với Hoàng Dịch Trung, nỗi đau mất chồng, nỗi lo cho con trai, và cả nỗi buồn cay đắng về số phận bản thân…

Thế nhưng nụ cười kia, như đóa mai đỏ thẫm vương máu, đầy bi thương mà kiên cường.

“Ngươi là do Cẩm Tuế cầu xin thần linh mang đến, ngươi không phải cô hồn dã quỷ… ngươi là cứu tinh của nhà họ Lăng.” Giọng bà vô cùng chắc chắn.

Cẩm Tuế thì hoảng sợ, đội cho nàng cái danh ấy, nàng gánh không nổi!

Tưởng phu nhân bỗng dùng toàn bộ sức lực, nắm chặt lấy tay nàng:

“Con gái ta đã hiến thân thể cho ngươi, vậy coi như ta cầu xin ngươi, van ngươi, hãy rửa sạch oan khuất cho cha của Cẩm Tuế!”

Cẩm Tuế theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại phát hiện không thể rút nổi.

Khóe mắt Tưởng phu nhân lại tuôn máu, máu lẫn nước mắt, giọng tuy không dữ tợn nhưng lại như có lời nguyền:

“Xin ngươi, hãy rửa oan cho phu quân ta… nếu không, xuống cửu tuyền, ta cũng không thể nhắm mắt.”

Cẩm Tuế chỉ có thể nói: “Con không phải thần tiên, chỉ là người thường. Nhưng con hứa… sẽ cố gắng hết sức.”

Tưởng phu nhân như vừa nghe được điều mình mong mỏi, buông tay ra, giọng cũng dịu xuống:

“Gia gia và Cẩm An… ta giao cho con.”

“Con là đứa trẻ tốt. Ta sẽ phù hộ con nơi suối vàng.”

“Cẩm Tuế, đừng sợ… mẹ đến rồi…”

Cẩm Tuế còn định hỏi thêm về án oan của cha, nhưng Tưởng phu nhân đã mắt mở trừng trừng, mang theo nỗi luyến lưu vô hạn mà ngừng thở.

Tim nàng run lên, nhẹ nhàng khép mắt cho bà.

Đột nhiên, nàng thấy toàn thân như mất trọng lực, như rơi vào hư vô.

Bên tai vang lên tiếng thì thầm mơ hồ: “Cảm ơn con… Xin hãy chăm sóc gia gia và đệ đệ.”

Chỉ trong chớp mắt, cảm giác rơi tự do biến mất, toàn thân nàng như vừa tắm qua nước lạnh, run lên một trận.

Nhưng rồi, nàng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Như lớp sương mù bao phủ trước mắt đã tan đi, thế giới bỗng trở nên rõ ràng hẳn.

Chấp niệm của nguyên chủ… đã tan biến.

Nhưng… nàng lại mang trên vai một trách nhiệm mới.

Nàng là người trọng chữ tín, một khi đã hứa, dù người kia đã chết, nàng cũng phải làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play