Hà Thanh thức trắng cả đêm ngồi nghiên cứu sách luật, muốn xem sau khi kết hôn thì làm thế nào để ly hôn càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng cậu cũng tìm ra một đáp án: hai bên cảm thấy không hợp, tình cảm tan vỡ.
Ngoài ra, Cảnh Nghĩa còn nhắc cậu rằng, trong giới còn có một “luật ngầm” là nếu ba năm không có con, kiểu Omega như vậy thường sẽ bị chồng và cả nhà chồng ghét bỏ, từ đó đưa ra lý do tình cảm rạn nứt rồi ly hôn.
“Nếu cậu muốn nhanh thì chẳng lẽ định để người ta ghét bỏ cậu à?” Cảnh Nghĩa – người anh em chí cốt rất có tình nghĩa – cùng cậu thức đêm bàn bạc, “Cậu tự biến mình thành bình hoa vô dụng hút máu người ta đi! Tướng quân chắc chắn không thích loại người yếu đuối vô dụng, cái gì cũng không biết làm như bình hoa đâu, nghe nói mấy Alpha cao ngạo cường đại toàn là mồi ngon của thể loại E đấy.”
“Ý hay đấy.” Hà Thanh khẽ mỉm cười, “Nếu cuộc hôn nhân này không đi đến đâu, thì bần tăng khiến tướng quân thất vọng một phen vậy.”
“Nhưng mà... đêm tân hôn cậu chẳng phải sẽ bị đánh dấu à?” Cảnh Nghĩa hơi do dự, “Tin tức tố ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến suy nghĩ của một người.”
Hà Thanh khẽ nâng mắt, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào màn hình: “Làm sao có thể?”
Cảnh Nghĩa nhìn cậu, bật cười: “Tôi đã nói rồi mà, sau khi cậu bị thương, cả người cứ là lạ.”
“Chỉ là đột nhiên ngộ đạo, làm người lại từ đầu.” Hà Thanh vuốt nhẹ chuỗi Phật châu trong tay, nhưng giờ cậu là Omega thật rồi, đúng là có thể bị đánh dấu, trừ phi tìm lại được bản thể, thoát khỏi cái thân xác phàm tục này.
--------
Hôm sau, Hà Thanh được đưa tới phủ tướng quân. Ngay khoảnh khắc bước chân vào nơi đó, cậu liền phát hiện xung quanh toàn camera theo dõi, thủ vệ dày đặc, nghiêm ngặt như đi vào nhà lao.
Hà Thanh thầm thở dài trong lòng, nơi này còn đáng sợ hơn nhà tù, cậu lại không thể để lộ năng lực. Thân thể này từng tu tiên, hiện giờ đúng là có 3S tinh thần lực, vậy thì chắc có thể dùng tinh thần lực rồi? Phải tìm cơ hội thử xem sao.
Quản gia đi trước dẫn đường: “Hà tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho ngài. Về sau nếu cần gì cứ gọi tôi, nơi này là phủ riêng của tướng quân.”
“Ừm.” Hà Thanh gật đầu, liếc nhìn quanh khu vườn, bất chợt thấy một hồ sen không ăn nhập gì với khung cảnh. Cậu bước tới gần, nhìn thấy hoa sen trắng đang nở rộ: “Tướng quân thích hoa sen à?”
“Không phải.” Quản gia lắc đầu, “Chẳng qua là vì chúng quý quá, tướng quân muốn thử trồng xem sao. Kết quả trồng rồi lan ra kín cả hồ, mấy người khác ai cũng ghen tỵ.”
“…” Hà Thanh nghẹn lời, khẽ vân vê chuỗi Phật châu trong tay, “Tướng quân đúng là biết trồng hoa thật đấy.”
Có khi cái hồ sen trắng này là nhờ ánh sáng chói lóa của công đức mà ra. Cậu tu công đức, ở bên cạnh Đoạn Thần Huy đúng là cảm thấy thoải mái hơn. Nếu tu luyện ở gần hắn chắc còn gặt hái được khối phúc đức…
Quản gia mỉm cười gật đầu: “Tướng quân đúng là rất có tay trồng hoa. Mời bên này, tướng quân đang đợi ngài.”
Hà Thanh lại liếc nhìn hồ sen thêm lần nữa rồi xoay người theo quản gia vào phòng. Trong đại sảnh, Đoạn Thần Huy đang ngồi trên sofa xem TV.
“Tướng quân, chào buổi sáng.”
Đoạn Thần Huy quay đầu nhìn lại. Hà Thanh hôm nay vẫn thần sắc rạng rỡ như thường, hắn liếc mắt nhìn cánh tay bị treo của cậu: “Còn chưa khỏi à?” Theo kỹ thuật y tế tinh tế, mấy vết thương nhỏ dùng thuốc một ngày là lành.
Hà Thanh lập tức ra vẻ yếu ớt: “Thể chất tôi yếu, xin tướng quân thứ lỗi.”
Đoạn Thần Huy như nghe được chuyện gì buồn cười, ngước mắt nhìn cậu, khóe miệng hơi cong: “Ngồi đi, lát nữa ăn sáng với tôi.”
Hắn nói chuyện luôn mang theo chút khẩu khí ra lệnh.
Hà Thanh hơi do dự, rồi ngồi xuống góc xa nhất trên sofa, cách Đoạn Thần Huy một đoạn.
Đoạn Thần Huy không để tâm, vẫy tay gọi người hầu rót trà: “Hôn lễ chắc sẽ tổ chức sau nửa tháng nữa, nếu cậu muốn gặp người nhà tôi, tôi sẽ sắp xếp.”
Người nhà… tức là sẽ có rất nhiều người. Kiểu như mấy gia tộc lớn thời cổ đại, gặp rồi là sinh nhân quả.
Hà Thanh mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, che lấy cánh tay bị thương: “Không cần… Tôi hơi sợ mấy dịp thế này.” Gặp trưởng bối thì được, chứ hai người vốn định ly hôn mà.
Đoạn Thần Huy liếc cậu một cái, nhướn mày: “Không gặp cũng được, sẽ không ai nói ngươi không phải.”
“Thật là độc đoán luôn á trời.” Hà Thanh thầm nghĩ, thấy người hầu bưng trà lên, vội vàng nhận lấy, vừa uống vừa cố làm mặt lạnh với Đoạn Thần Huy.
Uống một ngụm, cậu bỗng thấy có gì sai sai. Cúi đầu nhìn ly trà, thấy dưới đáy có một bông hoa sen.
Tướng quân này… là người ăn sen?! Cái hồ hoa sen kia không phải để ngắm mà để ăn hả?!
Hà Thanh hơi sốc, đặt chén trà xuống, ly va vào bàn phát ra tiếng “cộp” khiến Đoạn Thần Huy chú ý.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị?”
“Không có.” Hà Thanh liếc hắn, cúi đầu nhìn ly trà, yếu ớt tựa vào sofa, đỡ trán: “Chắc hôm qua mất máu nhiều quá… hơi mệt.”
“Loại thương đó trị kịp thời sẽ không mất nhiều máu đâu.” Đoạn Thần Huy cười nhắc khéo.
“Chắc là do tâm lý thôi, tinh tặc tàn nhẫn quá.” Hà Thanh mặt không biến sắc mà nói dối, cố gắng biến mình thành một bình hoa mềm yếu, vô hại.
Đoạn Thần Huy thấy sắc mặt cậu ngày càng trắng bệch, nhướng mày. Cậu diễn cũng giỏi thật, hắn không nhịn được cười khẽ, rồi phối hợp: “Chú Thái, gọi bác sĩ tới.”
Hà Thanh chậm rãi bỏ tay xuống: “Không cần phiền thế đâu, tôi nghỉ chút là ổn.”
Đoạn Thần Huy phẩy tay ra hiệu quản gia khỏi gọi người: “Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Hà Thanh ngồi thẳng người, nhắm mắt dưỡng thần, vô thức lần chuỗi Phật châu trên tay. Ai… tướng quân này khó đối phó ghê. Chẳng phải hắn ghét bình hoa sao?
Đoạn Thần Huy nhìn chuỗi Phật châu trên tay cậu, chưa từng thấy loại đó bao giờ. Hắn tựa vào sofa, nghe bản tin sáng một cách hờ hững. Qua dữ liệu gần ba năm thì đúng là Hà Thanh hơi không giống người thường.
Mà Hà Thanh đúng là đang dưỡng thần chứ chẳng tu luyện gì, bởi vì bên cạnh cậu là một tên Enigma mạnh nhất toàn tinh hệ. Cậu sợ bị phát hiện nên không dám thả thần thức ra ngoài.
Một lúc sau, Đoạn Thần Huy gọi cậu dậy: “Hà Thanh, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.” Hắn đã bắt đầu đổi sang cách xưng hô không khách sáo lắm.
Hà Thanh mở mắt, đứng dậy: “Được.”
“Cậu có thể gọi tên tôi.” Đoạn Thần Huy dẫn cậu đi qua đại sảnh, tới phòng ăn.
“Gọi tướng quân nghe vẫn thuận tai hơn.” Hà Thanh không nhận lời. Cậu liếc nhìn chân hắn, đi hơi khập khiễng, chắc không đi được lâu.
Đoạn Thần Huy kéo ghế ra, quay đầu lại nhìn cậu: “Vậy thì tùy cậu.” Hắn nhẹ nhàng kéo ghế.
Hà Thanh liếc nhìn, rồi ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Đoạn Thần Huy ngồi đối diện, hơi nâng tay ra hiệu. Người hầu máy móc lần lượt mang đồ ăn lên, mọi thứ đều rất trật tự và yên tĩnh.
Hà Thanh đeo chuỗi Phật châu vào tay, nhìn bàn ăn sáng phong phú: trái cây tươi tổng hợp, món chính là hải sản, còn có sáu bảy đĩa điểm tâm tinh xảo.
“Ăn đi.” Đoạn Thần Huy cầm đũa.
Hà Thanh cũng cầm đũa theo. Cậu cúi đầu ăn chút trái cây, thêm vài miếng bánh hoa quế rồi gần như không động đũa nữa.
Đoạn Thần Huy ngẩng đầu: “Không hợp khẩu vị à?”
“Tôi ăn hơi ít.” Hà Thanh nhỏ nhẹ đáp, làm một Omega yếu đuối thì ăn ít là chuyện nên làm.
Đoạn Thần Huy đặt đũa xuống, bảo người đem thêm điểm tâm ngọt tới: “Có lẽ cậu sẽ thích cái này.”
Hà Thanh nhìn chiếc bánh kem thiên nga trắng tinh xảo, chắc Đoạn Thần Huy nghĩ cậu giống mấy Omega khác thích đồ ngọt. Mà thật ra… đúng là cậu thích thật.
Cậu cầm nĩa, từ từ ăn hết từ đầu, cổ đến cánh thiên nga.
Đoạn Thần Huy chống tay nhìn cậu ăn: “Sao? Ngon không?”
Hà Thanh đặt nĩa xuống, nhận ra mình ăn hơi nhập tâm, bèn cười nhẹ thừa nhận: “Rất ngon.”
Hà Thanh mà cười lên là cảm giác ấm áp hẳn, nhìn còn có chút… ngọt ngào nữa.
“Vậy mai đổi món khác.” Đoạn Thần Huy nhìn cậu.
“Không cần phiền vậy đâu.” Hà Thanh từ chối.
“Chuyện đầu bếp nên làm thôi.” Đoạn Thần Huy lại cầm đũa, “Cậu có thể ra đại sảnh đợi tôi, hoặc về phòng nghỉ cũng được.”
“Vậy tướng quân cứ từ từ dùng bữa.” Hà Thanh từ chối không xong, đứng dậy cúi đầu hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Đoạn Thần Huy nghiêng đầu nhìn bóng lưng cậu một cái, rồi cúi đầu ăn tiếp. Ăn xong quay lại đại sảnh, không thấy Hà Thanh đâu.
Quản gia báo lại: “Hà tiên sinh đã về phòng, nói là muốn tụng kinh, gửi lời xin lỗi với ngài.”
“Không sao.” Đoạn Thần Huy gật đầu, lên lầu. Khi đi ngang phòng Hà Thanh thì nghe thấy tiếng gõ mõ vang lên. Âm thanh rất đặc biệt, dưới tay Hà Thanh điều khiển không nhanh không chậm, giống hệt nhịp kim giây đồng hồ.
Nghe mà… yên lòng hẳn ra.
Đoạn Thần Huy không nhịn được đứng ngoài cửa nghe một lúc, sau đó mới quay về phòng y tế. Bác sĩ chủ trị đang đợi hắn.
Đoạn Thần Huy ngồi xuống, cảm thấy đùi phải hơi nhói, hắn xắn ống quần lên, để lộ ra phần da như bị thiêu cháy, hiện rõ từng nhánh vằn đỏ loằng ngoằng, trông như bị sét đánh.
Bác sĩ Trương cúi người dùng thuốc bôi lên vết thương: “Hôm nay thấy thế nào?”
“Chỉ chịu được nửa tiếng là bắt đầu đau, sau đó thì tê liệt hoàn toàn.” Đoạn Thần Huy nhìn chân mình, giọng nói bình thản, “Không có cách nào sao?”
“Thuốc này chỉ có thể ức chế tạm thời.” Bác sĩ Trương lắc đầu, “Chất độc của loại trùng mẫu này, chúng tôi phải đợi kết quả từ viện nghiên cứu, chỉ hy vọng nó không lan đến các cơ quan quan trọng, đặc biệt là tim.”
“Giờ đã lan tới giữa đùi rồi.” Đoạn Thần Huy đặt tay lên tay vịn ghế, giọng hơi trầm xuống.
Bác sĩ Trương cũng không biết làm sao, im lặng bôi thuốc xong mới nói: “Gần đây tôi đang xem sách y cổ, có cách nào mới thì thử luôn.”
Đoạn Thần Huy gật đầu: “Vất vả rồi.”
“Không sao, đây là việc tôi nên làm.” Bác sĩ Trương đặt lại lọ thuốc, rồi lấy ra thêm một lọ khác đưa hắn: “Ngày uống ba lần, nếu thấy khó chịu quá thì có thể dùng thêm.”
Đoạn Thần Huy nhận lọ thuốc, vuốt nhẹ lên thân lọ. Hắn không còn nhiều thời gian nữa, cưới Hà Thanh có thể một mũi tên trúng vài con chim: vừa trấn an quân đội, vừa dập tắt ý định liên hôn của hoàng thất, lại còn cho Hà Thanh tự do sau này.
Lúc này, thông báo liên lạc vang lên, Đoạn Thần Huy mở ra xem.
【Tướng quân, đám tinh tặc kia cuối cùng cũng khai rồi. Hóa ra chúng đang truy lùng một món đồ bị đánh cắp từ hội đấu giá ngầm dưới lòng đất.】
“Là gì?” Đoạn Thần Huy theo thói quen vuốt tay vịn, hỏi.
【Một quả trứng Trùng tộc.】
“Tra tiếp.”
【Rõ.】
-------
Hà Thanh sau khi tụng kinh xong, tinh thần sảng khoái mở mắt, đeo chuỗi Phật châu lại lên cổ tay, tính toán bằng ngón tay: đêm nay chính là đêm trăng tròn. Cậu có thể tranh thủ làm nghi thức hoàn tục.
Rạng sáng, sau khi chắc chắn tất cả mọi người trong phủ đều đã ngủ, Hà Thanh lặng lẽ đi lên sân thượng. Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu một chút tinh hoa trời đất.
Đúng giờ, Hà Thanh lấy một chiếc bàn nhỏ từ không gian mang theo ra, đặt lên là rượu trắng, dâng hương đèn, dùng một đóa sen trắng để tượng trưng cho Phật Tổ.
Cậu cắm hoa sen vào lọ, chắp tay trước ngực, nhắm mắt niệm:
“Bần tăng Hà Thanh, nay có nhân duyên với Đoạn Thần Huy, nửa tháng sau sẽ kết hôn. Nay muốn hoàn tục, đoạn tuyệt nhân duyên, mong Phật Tổ lượng thứ.”
Cậu vừa dứt lời, trời bỗng nổi gió, mây kéo tới, trăng sao bị che khuất bởi những đám mây đen dày đặc kèm theo sấm chớp ầm ầm. Nhưng Hà Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, mắt cũng không mở. Một lát sau, một tia sét bổ thẳng xuống.
Cậu cảm giác bàn thờ trước mặt bị đánh trúng, từng giọt mưa rơi lên lông mi.
Hà Thanh thầm thở dài. Cậu đã cảm thấy duyên với Phật cũng chấm dứt rồi. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy đóa sen trước mặt đã cháy thành tro, còn tia sét thì chẳng đánh trúng cậu.
“A di đà Phật.” Hà Thanh chắp tay hành lễ, rồi buông tay xuống, cảm nhận cơ thể mình. Cậu tu hành theo con đường công đức, nên cũng không bị ảnh hưởng gì đến tu vi.
Đột nhiên, Hà Thanh thông suốt. Chỉ cần trong lòng còn Phật, thì hình thức bên ngoài có hay không đâu quan trọng? Cậu vốn là một hạt sen của sen bạch ngọc ( loài sen trắng như ngọc) , lại cứ cố chấp nghĩ đời mình chỉ có một con đường duy nhất, hóa ra là tự mình trói buộc mình.
( Hoa sen trắng (Nelumbo lutea) là một loài hoa thủy sinh nổi tiếng với vẻ đẹp tinh khiết và ý nghĩa sâu sắc. Hoa sen trắng biểu tượng cho sự trong sáng, tinh khiết và tôn trọng, thường được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo, đặc biệt là trong Phật giáo.)
( Hà Thanh sở hữu cả toàn bộ phận sen).
Cậu thu dọn lại cái bàn, ôm lấy bình ngọc, ngẩng đầu nhìn trời, ngẩn người. Huống chi thời không này đâu giống với chỗ cậu trước kia, dù có vài điểm tương đồng trong lịch sử, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
" Cậu đang làm gì thế?” Đột nhiên sau lưng vang lên giọng Đoạn Thần Huy.
Hà Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của Đoạn Thần Huy. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, không khí lập tức rơi vào tình cảnh ngượng ngùng và quái dị.