“Tôi hoàn tục rồi, không tu hành nữa. Nhưng mà dạo này vận khí tệ ghê, trời đất cũng không ưu ái tôi gì cả…”

“Vậy giờ thấy sao rồi?” Đoạn Thần Huy hơi nhướn mày, tay cầm ô bước lại gần. Nửa đêm bị tiếng sấm làm cho choàng tỉnh, hắn lên sân thượng thì bắt gặp Hà Thanh đang đứng ngây ngốc nhìn trời.

“Giờ hoàn tục rồi, chắc Phật Tổ cũng tha thứ cho tôi rồi.” Hà Thanh lon ton chạy tới, níu lấy tay áo hắn cười nịnh nọt: “Tướng quân à, mình xuống đi, chỗ này mưa to gió lớn quá…”

Đoạn Thần Huy liếc cậu một cái bằng khóe mắt, ánh nhìn lười biếng mà thâm sâu, không hỏi thêm gì: “Khuya rồi, đi nghỉ sớm đi.”

“Vâng.” Hà Thanh xoa trán, lại liếc nhìn bầu trời, thấy mây sấm tan dần, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.

Sau khi đưa Đoạn Thần Huy về phòng, Hà Thanh cũng vội vã quay về phòng mình, ôm gối lẩm bẩm: “Chắc là chưa bị phát hiện đâu ha…” Cậu cũng đâu ngờ lại có mây sấm thật sự xuất hiện.

Nhưng dù thế nào, Đoạn Thần Huy cũng sẽ không liên tưởng được chuyện cậu từng tu đạo đâu.

Hà Thanh thở dài một hơi, ôm gối lăn ra ngủ.

-----------

Sau sự cố sấm đánh hôm trước, Hà Thanh rúc trong phòng mấy ngày liền, cũng nhờ vậy mà Đoạn Thần Huy dần quên béng chuyện đó.

Thế nhưng hôm nay, hắn vẫn bắt gặp cậu.

Dù đã hoàn tục, nhịp sống của cậu vẫn y chang hồi còn ở bạch tháp, giờ giấc không lệch tí nào.

Đoạn Thần Huy ngồi trên xe lăn đợi sẵn ngoài cửa: “Tôi nhờ người mang ít quần áo tới cho cậu.” Nói xong liền quay xe rời đi, ý rõ rành rành là: đi theo đi.

Hà Thanh thầm nghĩ: Đúng kiểu bá đạo tổng tài. Nhưng cũng đành theo sau.

Cậu bước vào một phòng thay đồ rộng thênh thang, bên cạnh xếp một hàng ma-nơ-canh và người hầu máy đang bưng đủ loại quần áo, đứng cạnh còn có quản gia – Chú Thái – là người thật, chứ không phải người máy.

“Đi thử đồ đi.” Đoạn Thần Huy vịn tay lên thành xe lăn, nâng cằm ra hiệu.

“Tướng quân à, không cần tốn kém vậy đâu.” Hà Thanh xoa chuỗi Phật châu trên ngực, tính xả vai tu sĩ cho đúng vibe.

Đoạn Thần Huy liếc cậu một cái: “Tôi đã làm xong thủ tục chuyển trường cho cậu. Cậu vẫn có thể tiếp tục học ngành thực vật và cắm hoa như trước. Nhưng mà quần áo thì phải đổi, mặc cho tiện hơn.”

Hà Thanh cúi nhìn áo choàng trên người, khẽ gom lại ống tay áo: “Tôi quen mặc thế này rồi…”

“Trường Trung Ương có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, kể cả là học cắm hoa cũng vậy.”

Hà Thanh ngẩn người, rồi lập tức sửa lời: “Vậy thì tôi… nhập gia tùy tục, cảm ơn tướng quân.”

“Ừ.” Đoạn Thần Huy ra hiệu cho quản gia: “Đưa giấy tờ cho cậu ấy.”

Quản gia mang tới một chiếc hộp nhỏ. Hà Thanh mở ra xem, không chỉ có giấy báo nhập học và các loại thẻ chứng nhận, mà còn kèm theo một xấp thẻ chứa tinh tệ…

Hà Thanh im lặng khép hộp lại, lén liếc nhìn Đoạn Thần Huy: Tướng quân đưa tiền tiêu xài mà cũng… tế nhị dữ hen. Bộ định nuôi tôi làm thê tử thật hả?

“Tướng quân, chắc là tôi… không cần đâu.” Hà Thanh cười gượng, lấy xấp thẻ ra trả lại.

Đoạn Thần Huy vuốt nhẹ tay vịn xe lăn, ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nghiêm túc hẳn: “Hà Thanh, trường Trung Ương không phải bạch tháp. Mọi chi tiêu trong đó đều phải tự lo.”

Hà Thanh nghẹn họng. Cậu nhớ rõ thân thể này mồ côi cha mẹ, sống trong bạch tháp thì cái gì cũng miễn phí. Mà nhà cậu thì nghèo kiết xác, không cho cậu nổi một xu. Giờ lại không phải giới tu chân nữa, đúng là khó quá mà.

“Vậy… cảm ơn tướng quân.” Hà Thanh nhìn đôi chân của hắn, thầm nghĩ chỉ cần tìm lại được thân thể cũ thì có thể chữa cho hắn. Xem như bây giờ ứng tiền trước đi.

Cậu an ủi mình xong, ngoan ngoãn cất luôn hộp lẫn thẻ vào người, rồi đi thay đồ cho Đoạn Thần Huy kiểm tra.

Hà Thanh thay bộ vest đen, cầm cà vạt đi ra.

Đoạn Thần Huy ngẩng đầu nhìn: “Màu đen trông nặng nề quá.” Giọng y như giám khảo khó tính trong show thời trang.

Hà Thanh quay lại nhìn mình trong gương, quả thực không quen lắm với kiểu đồ hiện đại. Cậu vừa định quay về thay bộ khác thì thấy Đoạn Thần Huy đứng dậy bước tới.

“Tôi thay cái khác nha?”

Đoạn Thần Huy giơ tay ngăn lại, rồi cầm cà vạt, từ tốn thắt cho cậu: “Gặp tình huống trang trọng, phải mặc vest chỉnh tề. Và cậu phải học cách thắt cà vạt.”

Hắn ngừng một chút: “Tự do trong bạch tháp, là kiểu tự do khác.”

“Ừm, tôi hiểu rồi.” Hà Thanh cúi đầu nhìn đôi tay hắn đang cẩn thận thắt nút, động tác chậm rãi, rõ ràng là cố ý để cậu nhìn theo.

Thắt xong, Đoạn Thần Huy chỉnh lại cà vạt, cài thêm kẹp áo rồi quay về ghế, ngắm nhìn cậu một lúc vẫn chưa hài lòng: “Đi thay cái áo trắng kia đi.”

“Dạ…” Hà Thanh lại xoay người đi thay. Cảm giác như đang làm ma nơ canh biểu diễn thời trang cho đại tướng quân chọn đồ vậy.

Từ vài bộ vest đầu tiên cho đến sau này, đồ dần thiên về phong cách hiện đại có chút cổ phong. Hà Thanh mặc thử một vòng trước gương. So với áo choàng, mấy bộ này gọn gàng hơn, lại giữ được vài điểm đặc trưng, mặc vào cũng thấy thoải mái hơn.

Đoạn Thần Huy cho cậu mặc thử một bộ trắng viền ánh kim, rồi chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn: “Trừ đồng phục của trường, ngày thường cậu có thể mặc kiểu này.”

Hà Thanh nghịch cái cài áo có khảm ngọc trên cổ tay, tò mò gỡ ra: “Ám khí hả?” Nhưng ám khí gì mà xịn dữ, còn đính ngọc lấp lánh thế này?

“Tôi dựa vào sách cổ đặt làm riêng, kiểu vũ khí này cổ quá rồi, giờ chỉ có thể dùng làm trang sức thôi.”

Hà Thanh ngắm nghía cái kẹp sáng loáng, bỏ lại lên người: “Tướng quân chu đáo ghê, tôi chẳng có gì để đáp lại hết… Hay là ——”

“Hôn lễ đang được chuẩn bị rồi.” Đoạn Thần Huy cắt lời, giọng điềm tĩnh như thể chỉ đang nói thời tiết, “Cậu có thể lấy đó làm cách báo đáp.”

Hà Thanh lập tức câm nín. Hở? Chẳng phải bảo không thích mấy kiểu yếu đuối, không biết gánh vác à? Giờ đến cà vạt còn không biết thắt, đúng là phế sài thứ thiệt mà còn quan tâm là sao???

Đoạn Thần Huy lại đưa thêm cho cậu một chiếc nhẫn không gian, đeo lên tay cậu: “Bên trong có thể chứa được một bộ giáp cơ động.”

“Tôi không có tinh thần lực…”

“Thì dùng chứa đồ khác cũng được.”

“……” Hà Thanh không phản bác nổi, đành gãi gãi nhẫn: Chắc là thử thách của tướng quân thôi.

Ở phủ tướng quân vừa ăn vừa nằm, Hà Thanh cảm thấy mình sắp… mập lên thật rồi. Gần tới ngày thành thân, cậu nhận được tin nhắn từ nhà mẹ đẻ, cuối cùng bên đó cũng không nhịn nổi nữa. 

Dạo này cậu thân với quản gia hơn, cũng gọi thân thiết hơn mấy hôm trước.

Cậu báo lại với quản gia: “Hôm nay cháu về nhà một chuyến.”

Quản gia lập tức hiểu ý: “Để tôi báo với tướng quân.”

“Không cần đâu ạ, cháu tự về được.” Hà Thanh từ chối rất lịch sự, “Hơn nữa tướng quân bận nhiều việc như vậy, cháu cũng ngại làm phiền.”

Quản gia nhìn cậu một cái sâu xa: “Vậy để tôi chuẩn bị cho cháu một món quà mang về, trong kho có viên lam bảo thạch, tôi thấy rất hợp.”

“Cháu có lễ vật ưng ý rồi ạ.” Hà Thanh lại từ chối tiếp. Quản gia im lặng chốc lát, không nói gì thêm.

Cậu xoay người lấy một cái giỏ hoa, chèo chiếc thuyền nhỏ ra hồ sen hái đài sen. Quản gia chống gậy trúc đứng nhìn mà lo lắng muốn chết: “Hà tiên sinh, để chúng tôi giúp cháu một tay.”

“Tự tay hái mới có thành ý.” Hà Thanh bẻ một đài sen bỏ vào giỏ, cười nói: “Chắc chắn mọi người sẽ thích.”

Quản gia lại im lặng. Mặc dù đài sen quý thật, nhưng so với viên bảo thạch kia thì vẫn là khác biệt một trời một vực… Hơn nữa hạt sen thì… ăn xong là hết.

Trên tầng cao, Đoạn Thần Huy đứng nơi cửa sổ nhìn xuống hồ sen. Hà Thanh mặc đồ trắng, da dẻ trắng nõn, mái tóc đen nhánh như tơ, dưới ánh mặt trời phản chiếu càng thêm rực rỡ. Đoạn Thần Huy nhìn một lát, rồi quay người rời đi, tiếp tục công việc của mình.

Hà Thanh lại bẻ thêm một đài sen, rồi bất giác nhìn lên tầng lầu, tay chạm nhẹ chuỗi Phật châu trước ngực. Cậu biết chỉ cần bản thân có dấu hiệu "lạ", Đoạn Thần Huy nhất định sẽ phát hiện. Cả hai sống cùng dưới một mái hiên, đúng là… hơi nguy hiểm thật.

Nghĩ tới đó, cậu lại cảm thấy… cũng có chút kích thích nha.

Cúi đầu nhìn giỏ hoa, thấy đài sen đã gần đầy nửa rổ, Hà Thanh gật đầu: “Đủ rồi, về thôi.”

Quản gia nhẹ nhàng thở ra, chống thuyền quay về bờ. Hà Thanh cảm ơn chú quản gia rồi xách giỏ hoa, rời phủ về nhà mẹ đẻ.

----

Nhà mẹ đẻ sau khi bị tước bỏ quyền thừa kế tước vị thì tụt dốc không phanh, nhưng dù sao cũng là đại gia tộc, “lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo”. Đại viện nhà họ vẫn nguy nga như tòa lâu đài.

Hà Thanh nhìn một lát, trầm ngâm nghĩ: Đây không phải lạc đà gầy… đây là cá voi gầy chết còn to hơn cả lạc đà đó má…

Cậu bị người đưa đến đại sảnh rộng rãi, bị ấn ngồi ở tận cuối bàn dài, trước mặt đặt giỏ hoa sen, còn xung quanh là họ hàng thúc bá huynh đệ hai bên nhìn cậu bằng ánh mắt… không khác gì bầy sói đói.

Chính giữa là cụ tổ tóc bạc trắng, gật đầu nhè nhẹ.

Hà Thanh khẽ cười, nhắm mắt niệm thầm một đoạn tâm kinh.

Cuối cùng, cụ tổ cũng mở miệng: “Chúng ta nuôi cháu lớn thế này, cũng đến lúc cháu cống hiến cho gia tộc rồi.”

Cụ vừa nói xong, cả bàn lập tức sôi sục.

“Anh họ cháu đang trong quân đội, cháu nói giúp để tướng quân nâng đỡ nó đi.”

“Dạo này bác cả định mở rộng sản nghiệp, cháu hỏi thử bên trên có thông tin gì không, có đảm bảo hơn.”

“Nghe nói cháu bị thương, bác ba đã mua thuốc quý tận đấu giá hội về, uống vào nhất định có thể sinh con cho tướng quân.”

Mọi người nhao nhao, ai cũng muốn Hà Thanh “nói gối” giúp mình. Nhưng rất nhanh, họ phát hiện cậu vẫn ngồi im, không thèm đáp một câu.

“Hỏi cậu đó, câm à?” Anh họ cả bắt đầu nổi nóng.

“Anh thấy tướng quân cũng chẳng thích loại ‘bình hoa’ như cậu đâu, cần gì phải nịnh bợ hắn?” Anh họ hai tỏ ra coi thường, trong lòng còn khó chịu thay đứa em trai mình – cũng là Omega mà còn ưu tú hơn Hà Thanh nhiều lần. Sao tướng quân không chọn em hắn chứ?!

Hà Thanh niệm xong tâm kinh, mở mắt, đứng dậy mỉm cười: “A di đà Phật, mọi người còn gì muốn nói không? Nếu không thì… tôi về trước.”

“Hà Thanh! Ta đang hỏi cháu đấy!” Cụ tổ nâng giọng, cuối cùng cũng nói câu thứ hai từ đầu buổi tới giờ. Cụ là đại trưởng bối mà bị đối xử phớt lờ như này thì đúng là chưa từng thấy.

Hà Thanh khẽ gật đầu chào cụ, sau đó quay sang nhìn ông anh họ cao lớn lực lưỡng kia, nở nụ cười tươi roi rói: “Nếu anh họ có thể nâng tinh thần lực lên cấp B, tôi nhất định sẽ hết lòng đề cử anh với tướng quân. Anh phải cố lên đó.”

Anh cả tức đến tím mặt. Tinh thần lực của hắn chỉ có cấp D, câu này không khác gì tát thẳng vào mặt hắn!

Hà Thanh lại quay sang bác cả: “Bác à, kinh doanh không được cấu kết chính quyền đâu ạ. Nếu bị điều tra ra, cả nhà có khi phải nhận hầu tòa đấy.”

Bác cả mắt giật liên tục, cổ nghẹn lại: “Bác chỉ nhờ cháu hỏi thăm chút xíu thôi! Có phải làm chuyện xấu đâu!”

Hà Thanh không để tâm, lại quay sang bác ba và cô ba – đang cầm hộp thuốc: “Cảm ơn bác gái đã quan tâm, nhưng thể chất tôi yếu, sợ uống vào lại thành hai mạng mất một mạng.”

Bác gái lập tức bùng nổ: “Cháu có ý gì? Thuốc này dịu nhẹ lắm! Cháu nghĩ bác gái muốn hại cháu à?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play