Có người bỗng hét toáng lên, đám đông lập tức rối như tơ vò, ai nấy bật dậy khỏi ghế, hoảng loạn chen nhau tháo chạy.

“Các vị bình tĩnh lại nào! Đừng để loạn đội hình! Đội cứu viện sắp đến rồi!”

“Chúng ta mau dùng thuyền cứu sinh thoát thân!”

“Thuyền đó vô dụng rồi! Động cơ yếu xìu, bị tinh tặc dí theo như chơi á!”

Vệ binh lập tức lao vào giữ trật tự, nhưng cơn hoảng loạn đã vỡ bờ, không thể vãn hồi. Trẻ con khóc hu hu, người yếu tim thì hét toán loạn, người sợ chết thì... khóc thật.

Người ngồi cạnh Hà Thanh cúi đầu, lẩm bẩm như niệm thần chú: “Nghe nói bị tinh tặc bắt là… đời tàn luôn á.”

Cậu quay sang, giọng trấn an: “A di đà Phật. Sáng nay tôi còn coi hoàng lịch, là ngày tốt lành, có quý nhân phù trợ, cát nhân thiên tướng, không sao đâu.”

Người kia run run đứng dậy, dúi cho cậu một cái hộp nhỏ: “Tôi tên Bỉ Tới. Nhà ở Thủ Đô Tinh, khu 5, phố Tinh Trần, số 28. Nếu tôi có chuyện gì… làm ơn giao cái này cho người nhà tôi sau một tháng.”

(Tên gốc của Bỉ Tới là Bỉ Đến trong convert, nghe kỳ quá nên mình dịch lại tên ạ).

Nói rồi chẳng kịp đợi Hà Thanh trả lời, hắn đã ba chân bốn cẳng chạy theo dòng người.

Cậu nhìn theo một cái, rồi nhẹ nhàng nhét hộp vào nhẫn không gian, lẩm bẩm: “Vậy… bần tăng xin tạm thời trông giúp nhé.”

Cậu đứng dậy, liếc nhìn camera giám sát trên trần, khẽ phẩy tay—rắc—màn hình vỡ vụn như mối tình đầu. 

Không bao lâu sau, tinh tặc đổ bộ lên tàu. Lúc ấy, Hà Thanh không may đi đụng đầu với bọn đang lùng bắt con tin ngay hành lang — đúng kiểu oan gia ngõ hẹp

“Chạy đâu hả?!” Tên tinh tặc mặt mày dữ dằn chĩa thẳng khẩu súng laser về phía cậu.

Cậu nhoẻn miệng cười, mắt cong cong như trăng non: “Bần tăng đầu hàng nha~”

“Hừ! Đúng là loại Omega phế vật do đế quốc nuôi, chỉ được cái mặt mũi ngon nghẻ!” Một tên khác tiến tới, chĩa súng vào đầu cậu, tiện tay lột luôn cái nhẫn không gian quý giá duy nhất.

Cậu nhìn theo cái nhẫn bị giật mất, cười khẽ, ánh mắt khẽ lóe sáng khi tụ linh lực: “Cái đó không thể đưa các người. Bần tăng còn có hẹn.”

“Mày còn lo cho người khác trong khi mình sắp chết tới nơi à?!” Tinh tặc mỉa mai, càng thêm khinh thường, nghĩ Omega toàn là đầu óc chậm tiêu. Hắn túm chặt lấy tay cậu: “Đi, giữ lại còn có ích. Không thì cho mày ăn viên kẹo đồng luôn cho lẹ.”

Cậu thầm xác định, ở đây không ai mạnh hơn mình, cũng đã nắm rõ vị trí tất cả tinh tặc. Cậu chăm chú nhìn vào bóng dáng tên đang đi trước, ánh mắt ngưng tụ tinh quang, rồi… linh lực im lặng lan rộng dọc hành lang như sóng vô thanh.

Tên tinh tặc đi đầu bỗng trợn tròn mắt, đồng tử co rút, kế tiếp “Rầm” một cái đổ vật ra sàn.

“A di đà Phật~” Hà Thanh chắp tay, thong thả ngồi xuống, nhặt sạch toàn bộ vũ khí trên người tụi nó, tiện tay lấy lại nhẫn không gian bị cướp.

Cậu đứng dậy, bước về phía cửa thoát hiểm của phi thuyền. Bọn tinh tặc ở đó cũng đã nằm la liệt. Lúc này vệ binh lấy lại tự do, lập tức trói tụi nó lại như heo quay, mọi người nhờ vậy mà được cứu.

“Sao kỳ vậy? Tụi nó sao lăn ra ngủ hết thế?”

“Không rõ… chắc bị ngộ độc tập thể? 😨”

“Mau! Băng bó vết thương cho người bị thương trước!”

“Quyền kiểm soát phi thuyền lấy lại chưa?”

“Chắc là rồi.”

【Đinh! Có cơ giáp tiến vào từ cửa số 1, xin mời mọi người lập tức lùi lại phía sau.】

Mọi người nghe xong, tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.

“Là tinh tặc nữa hả trời?! 😱”

Cậu cũng ngước nhìn theo. Cửa khoang vừa mở, một cơ giáp đen tuyền bước ra. Một người đàn ông lạnh lùng từ trong ghế điều khiển tiến xuống.

“Đội cứu viện tới rồi.”

Cậu ngây người, tiếng ồn xung quanh như bị tắt tiếng, trước mắt cậu chỉ còn lại một luồng kim quang chói lọi — công đức sáng rực như mặt trời giữa trưa. ( Của tướng quân).

“Hả?! Là Đoạn tướng quân! Anh ấy sao lại ở đây?”

“Trời ơi ôi ôi! Cứu rồi cứu rồi!”

“Tướng quân ơi! Em ngưỡng mộ anh lắm á! Ký tên được khôngggg~ 🥹💘”

Hà Thanh định thần lại, trong lòng bỗng có một dự cảm... không lành. Tướng quân đến cứu người… không lẽ là tới đón cậu? Cậu nhìn bọn tinh tặc đang nằm sõng soài xung quanh, bỗng cảm thấy tình thế có hơi… khó giải thích.

Thừa dịp mọi người còn đang xúc động, Hà Thanh lén lút rẽ vào một góc, chạy về bên mấy tên tinh tặc, nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại, thấy chưa đủ "diễn", bèn mở mắt ra… tự tát mình một cái cho đủ đô rồi mới thu hồi linh thức, tự mình ngất đi.

____________________

Trên phi thuyền của Đoạn Thần Huy.

“Tướng quân, tôi có chuyện cần báo cáo.” Thân vệ Dương Phàm hớt hải chạy tới.

“Chuyện gì?” Giọng Đoạn Thần Huy trầm thấp, khí thế vẫn như núi vững vàng.

Dương Phàm đưa một tập tài liệu, nét mặt nghiêm trọng: “Tướng quân, người bị thương đã được sắp xếp nghỉ ngơi, không có ai thiệt mạng. Nhưng tôi phát hiện trong danh sách con tin có một cái tên… rất quen.”

“...Hà Thanh?” Mọi ánh mắt trong phòng chỉ huy đồng loạt nhìn về phía Đoạn Thần Huy. Người kia chẳng phải là… vị hôn phu tương lai của tướng quân sao?

Đoạn Thần Huy hơi cau mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Cậu ấy hiện giờ thế nào?”

Dương Phàm hơi khựng lại rồi báo: “Tay có bị trầy xước nhẹ, không nghiêm trọng. Có lẽ vì quá sợ nên mới bất tỉnh.”

Đoạn Thần Huy ngồi vững trên ghế chỉ huy, mắt nhìn chằm chằm danh sách trên màn hình, dừng lại ở cái tên Hà Thanh.

“Biết rồi. Còn đám tinh tặc thì sao?”

Dương Phàm đứng thẳng, đưa bản báo cáo ra: “Lần này cứu viện rất thuận lợi. Có người dùng tinh thần lực mạnh đến mức khiến toàn bộ nhóm tinh tặc chính ngất xỉu. Phỏng đoán ban đầu — cấp độ tinh thần lực 3S.”

Mọi người nghe đến đó đều ngẩn người.

“Đã kiểm tra. Hẳn là người mở phi thuyền cứu sinh, hiện đã trốn thoát.”

“Ẩn danh?” Đoạn Thần Huy nheo mắt.

“Đúng vậy. Tên giả, thông tin giả. Đã tiến vào trùng động, có đuổi cũng không kịp.”

Mọi người trong khoang chỉ huy đưa mắt nhìn nhau. Tinh thần lực 3S đối với Đế quốc là cực kỳ hiếm thấy. Mà người này vừa mạnh, vừa bí ẩn, lại còn hành động rất… anh hùng.

Dương Phàm cẩn thận hỏi tiếp: “Vậy… còn vị hôn phu tương lai của tướng quân thì sao ạ?”

Mấy quý tộc gần đây đều lũ lượt gợi ý gửi con cháu đến “xung hỉ” cho tướng quân, mà nhà họ Hà chính là một trong số đó.

“Đưa cậu ấy đến bệnh viện trung ương kiểm tra kỹ. Còn tinh tặc – áp giải về điều tra ngay.” Giọng tướng quân ngắn gọn, rõ ràng, không cho phản bác.

“Rõ!”

-------------

Sau khi xử lý xong đám tinh tặc, về lại Thủ Đô Tinh, Đoạn Thần Huy mới làm đúng nghi thức, đích thân đến thăm vị hôn phu tương lai.

Khi cánh cửa bệnh phòng mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh… là một thiếu niên dung mạo thanh tú như bước ra từ tranh thủy mặc, đang ngồi trên giường gõ mõ. Bộ dạng… chói mắt tới mức khiến người khác quên cả việc phải thở.

Trong khoảnh khắc đó, Đoạn Thần Huy chợt nhớ đến hoa sen trong hồ nhà mình. Mỗi sớm sương mù còn chưa tan, hoa đã e ấp, tinh khôi, không nhiễm một hạt bụi.

Rất nhanh sau đó, anh thu lại ánh nhìn, đánh giá người đang ngồi trước mặt.

Hà Thanh quấn băng trắng trên cánh tay, tay đeo chuỗi Phật châu, tóc buộc nhẹ sau đầu bằng một sợi dây. Áo quần đơn giản nhưng sạch sẽ, như thể làn bụi cũng không dám bén vào.

Cậu đã sớm phát hiện có người tới, chỉ là cố tình giả vờ không biết. Xem ra vụ tinh tặc đã được xử lý xong, tiếp theo... đến phiên xử lý chuyện hôn nhân.

Cậu nghe bác sĩ nói với Đoạn Thần Huy: “Tướng quân yên tâm, Hà tiên sinh chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng lo.”

“Được.” Giọng Đoạn Thần Huy bình thản.

Bác sĩ thấy vậy, liền biết ý lui ra, để lại không gian riêng cho hai người.

Hà Thanh lại gõ gõ mõ mấy cái, cảm thấy diễn nữa cũng chẳng nổi nữa, bèn mở mắt, nháy nháy mấy cái, ngước lên nhìn Đoạn Thần Huy đang toả kim quang chói loà.

Là lần đầu tiên trong đời cậu gặp một người có lượng công đức lớn đến mức… sáng lóa cả tâm linh, nhưng kỳ lạ thay, bên cạnh lại lẩn khuất một tầng sương mù đen đỏ.

Theo bản năng, Hà Thanh lên tiếng: “Thí chủ à, tôi thấy ấn đường của ngài đen như than, sát khí quấn thân, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa...”

Câu này hoàn toàn là thật. Đoạn Thần Huy trúng trùng độc.

“Tôi biết.” Đoạn Thần Huy bình thản, ngồi xe lăn nhưng khí thế thì không hề suy giảm.

Cậu nhìn thêm một cái, rồi thành thật nói: “Tôi từng bị trọng thương, thành tích cũng rớt thê thảm, tinh thần lực yếu ớt, thể chất kém. E rằng không giúp gì được tướng quân. Hay là… cho tôi xin rút lui khỏi hôn sự được không?”

Đây là yêu cầu hết sức hợp lý. Dù gì cũng là kết hôn sắp đặt. Nhưng cậu thật sự không ngờ — người kia lại đầy mình công đức đến thế, kết hôn với một người như vậy… kiểu gì cũng thấy không ổn.

“Không thể.” Đoạn Thần Huy như núi đá, không lay chuyển.

“???” Hà Thanh trố mắt: “Tướng quân à, dưa hái sớm thì nó chua, mà dưa hái ép... là trái của nghiệp đó nha.”

Đoạn Thần Huy khẽ nâng hoa lên, để thuộc hạ đẩy xe tiến gần đến. Anh đặt bó hoa lên tủ đầu giường rồi nhìn cậu, giọng trầm ổn: “Hà tiên sinh, lần đầu gặp mặt, tôi tên Đoạn Thần Huy, là một quân nhân. Tôi sẽ làm đúng quy định, cưới cậu theo pháp luật, không thiếu một bước.”

Cậu: “……”

Hắn thật sự định lấy cậu thiệt đấy?!

Hà Thanh lại vùng vẫy lần nữa: “Tôi không có tin tức tố, cũng không thể sinh con, giờ lại đang tu hành theo Phật…”

Gió nhẹ lùa vào phòng, mùi sen thoang thoảng. Đoạn Thần Huy ngửi thấy mùi đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia, khẽ mỉm cười: “Tôi không để tâm.” Cái đồ lừa đảo thiện lành này.

“???” Nhưng cậu để tâm mà!

Hà Thanh nở nụ cười dịu dàng, cố gắng nốt lần cuối: “Vậy… sau này tướng quân có thể ly hôn với tôi không? Rồi cưới người hữu duyên thật sự.”

Đoạn Thần Huy nhìn cậu hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm: “Hệ thống tính toán ra, chúng ta là định mệnh do ông trời tác hợp.”

“Cái đó chỉ là hệ thống tính mà! Lỡ tướng quân gặp chân ái thật sự thì sao? Không phải là bất công với người ta à?”

“Cậu vừa nói tôi không sống được bao lâu. Nếu tôi chết, cậu sẽ tự do, còn được thừa kế một phần tài sản của tôi. Nếu giờ tôi từ hôn, cậu sẽ quay lại ngồi thiền trong chùa trắng. Nhưng mà nếu cậu lấy tôi thì cậu chờ tôi ba năm. Chỉ ba năm thôi, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả mọi chuyện.”

“……”

Hà Thanh nghẹn họng, không phản bác nổi. Cậu lại liếc nhìn công đức kim quang lóa mắt của hắn, thầm tụng một câu: “A di đà Phật, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”

Thôi được rồi…

“Vậy cũng được…” Nhưng ba năm… có hơi dài nha trời.

Đoạn Thần Huy gật đầu hài lòng, giọng lạnh nhạt nhưng uy nghiêm: “Tôi đã nói sẽ phái người đến đón cậu. Sau này đừng tự ý hành động. Tôi không thích điều đó.”

“Biết rồi …” Cậu yếu ớt đáp, vẻ mặt đáng thương như con mèo con bị mắng.

“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ liên lạc lại sau.” Đoạn Thần Huy nói xong, được thuộc hạ đẩy xe rời đi.

Hà Thanh nhìn bóng lưng anh dần khuất, trong lòng thầm nhủ — người này là kiểu đã quyết thì nói một là một, không ai lay chuyển được.

Cửa phòng khép lại.

Cậu xuống giường, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Rất nhanh đã thấy bóng dáng Đoạn Thần Huy đang rời đi.

Bỗng nhiên, Đoạn Thần Huy quay đầu nhìn lên — hai ánh mắt chạm nhau.

Cậu vội làm bộ như không phải đang nhìn lén, giơ tay vẫy vẫy, cười tươi rói: “Tướng quân đi thong thả nhé~!”

Đoạn Thần Huy thu lại ánh nhìn, lên xe lơ lửng rời đi.

Cậu thở phào một hơi, ngồi phịch xuống giường, ôm lấy cái mõ thở dài: “Toang thật sự… Tướng quân nghĩ mình sắp chết nên mới không ly hôn liền…”

Thở dài chán chê, Hà Thanh liền mở Tinh Võng lướt thử, xem xem sau vụ cướp phi thuyền thì tình hình thế nào.

Quả nhiên, vụ cướp lọt top hot search luôn rồi. Ngoài ra còn có bài đăng do chính tay Đoạn Thần Huy tuyên bố.

Đoạn Thần Huy:
[Cảm tạ người thần bí đã ra tay đánh bại đám tinh tặc bắt cóc con tin. Nếu có cơ hội, mong được gặp lại.]

Ngay sau đó là hàng loạt tin tức ngoài lề rộ lên:

[Dựa trên hiện trường suy đoán, người thần bí kia đã dùng tinh thần lực để làm đám tinh tặc hôn mê! Nhiều khả năng là tinh thần lực cấp 3S, giống tướng quân!]

Hà Thanh nhìn đến đây, suýt nữa quăng cái thiết bị xuống đất. May là lúc nãy tướng quân không nghi ngờ cậu. Nhìn sơ cũng thấy — tướng quân chắc chắn có hứng thú với cường giả.

Vụ này làm cả mạng xã hội bùng nổ.

【Xem ra thân thể tướng quân vẫn còn ổn lắm nha! Ai nói tướng quân sắp chết vậy trời?!】

【Chỉ mình tui thấy đoạn tướng quân lúc xuất hiện ngầu lòi thôi hả?! Cơ giáp cũng ngầu! Người cũng đẹp! Ôi tim tui!!】

【Cái gì mà “không sống được bao lâu” đều là lời vu khống từ kẻ địch thôi~】

【Kẻ thần bí có tinh thần lực 3S đó là ai vậy trời ơi!! Có vẻ ngầu dã man!!】

【Lặng lẽ uống một ngụm nước: 3S x 3S hả… nhìn kiểu gì cũng thấy tướng quân có hứng thú thiệt luôn á~】

____________________

Lúc này, trên xe lơ lửng của Đoạn Thần Huy.

Hắn bật giao diện thông tín lên.

“Chú Thái, chuẩn bị hôn lễ.”

“Rõ.”

Sau khi tắt thông tín, Đoạn Thần Huy ngồi im trong xe, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía trước.

Trước đây nhà họ Hà từng ngỏ ý muốn đưa người qua để “xung hỉ”, hắn đã từ chối. Vậy mà cuối cùng vẫn cứ là người đó — xứng đôi đến đúng lúc.

Hắn từng tra hồ sơ ghép đôi, ba năm trước Hà Thanh từng ghép đôi với hắn, nhưng tỷ lệ tương thích là 0%. Còn bây giờ, đột nhiên nhảy vọt thành… 100%.

Đoạn Thần Huy giơ tay gõ nhẹ lên thiết bị đầu cuối trên cổ tay, một tấm quang ảnh lập tức bật lên.

Đoạn Thần Huy gửi:
[Bá phụ, hy vọng mọi người có thể đến dự hôn lễ của cháu.]

Trên màn hình là một người đàn ông trung niên, cau mày: “Người kia bọn ta đã tra rồi, không có năng lực gì, học lực kém, đứng bét bảng. Đối với nhà họ Đoạn mà nói ——”

“Cháu không cần liên hôn.” Đoạn Thần Huy cắt ngang, giọng không lạnh lùng nhưng lại đầy uy nghi: “Cháu chỉ mong bá phụ hiểu điều này.”

Người kia trầm ngâm một lúc: “Vậy… coi như là xung hỉ đi.”

“Cảm ơn bá phụ.” Hắn tắt luôn thông tín, không dây dưa.

Đoạn Thần Huy thừa khả năng tự chọn bạn đời. Nhưng hắn vẫn điền vào biểu mẫu chính thức — đơn giản vì hắn chỉ cần một người đẹp, không gây chuyện, như một bình hoa yên tĩnh đặt trong nhà.

Còn về ABO, với hắn, ba loại này… không có hứng thú.

__________

💬 Tóm tắt cảm xúc cuối chương:
– Hà Thanh: “Tôi chỉ muốn tu Phật mà cũng không yên… 😮‍💨”
– Đoạn Thần Huy: “Tôi chọn cậu. Định mênh trời định, không thương lượng.”
– Toàn dân mạng: “3S thần bí là ai?! Cho xin info!!!”
– Quần chúng ăn dưa: “Tướng quân có phải crush người ta rồi không vậy trời!?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play