Hôm nay, tinh hệ Bắc bỗng chốc xuất hiện một tin tức cực hot, ngay lập tức leo top tìm kiếm. Người đăng tin chính là... nghe đồn thuộc cấp cao nhất của Đế quốc – Chiến thần Enigma – Đoạn Thần Huy.
📣 #LÊN TOP! Đoạn tướng quân tuyên bố sắp kết hôn với Omega Hà Thanh!
💬 Cư dân mạng hoang mang cực độ:
【Ủa? Sao tướng quân lại tự nhiên thông báo kết hôn vậy? Chẳng phải hệ thống trước giờ tìm hoài không ra người phù hợp với anh ta sao? 🤯】
【HUHUHU, mộng đẹp của tui tiêu rồi... Người đó rốt cuộc là ai?!!! 😭】
【Ủa bạn ở trên là Alpha thì hóng chi vậy? 🤨】
【Không phải bảo Đoạn tướng quân chỉ thích Alpha thôi sao?】
【Nhưng ảnh trông không giống kiểu thích alpha đó nha...】
【Tui tra rồi! Cái người tên Hà Thanh đó là học sinh đội sổ của hệ 007 trong Bạch Tháp á! Nhưng nghe nói đẹp trai lắm, kiểu "tháp hoa" ( bình hoa vô dụng) gì đấy 🌸】
【Đẹp cũng vô dụng nha má! Học đội sổ mà đòi xứng với chiến thần đệ nhất Đế quốc á? Hệ thống hư rồi hay tui hư rồi?? 😵💫】
Netizen đua nhau bàn tán, mắng chửi tới tấp… nhưng rồi mọi bình luận đều bị xoá sạch như chưa từng tồn tại.
------
Bạch Tháp 007, nơi tập trung những Omega được chọn lọc kỹ lưỡng và đào tạo bằng chế độ ưu tiên cao nhất. Tất cả Omega được xác định từ nhỏ đều phải vào đây.
Có một Omega vừa xem tin vừa gõ cửa phòng bạn:
“Hà Thanh, là tôi – Cảnh Nghĩa đây!”
“Đinh”—cửa mở tự động. Cảnh Nghĩa bước vào, thấy một người đang ngồi xếp bằng gõ mõ trên đệm cỏ thơm. Ánh nắng rọi qua cửa sổ khiến cả người cậu ấy như phủ một lớp ánh sáng .
Cảnh Nghĩa không thể không thừa nhận—Hà Thanh chính là “hoa sen giữa Bạch Tháp” .
Trước mặt Hà Thanh là bàn gỗ nhỏ, trên có cắm một đoá sen, khói nhang nhè nhẹ bay lên thơm mùi đàn hương. Tiếng mõ “cốc cốc” đều đặn như tiếng tim đập, nghe mà lòng cũng dịu lại.
Cảnh Nghĩa hít sâu một hơi, bước vào:
“Cậu biết mình vừa bị ghép đôi rồi chứ?”
Tiếng mõ ngừng lại. Hà Thanh đứng lên, cười nhẹ:
“Biết rồi.”
“Tôi định tự mình đến Thủ đô tinh một chuyến.”
“Cậu không đi cũng không được đâu.” – Cảnh Nghĩa thẳng thắn, nhìn sâu vào đôi mắt đen tĩnh lặng của Hà Thanh.
“Cậu định buông xuôi số phận mà kết hôn thật sao?”
“A di đà Phật , tôi tu Phật, không thể kết hôn.” Hà Thanh nhíu mày đầy khổ não.
“Tướng quân nhắn tin nói vài ngày tới sẽ đón tôi, nhưng tôi muốn tự đi.”
Cảnh Nghĩa đóng cửa lại, ghé sát nhỏ giọng:
“Cơ hội duy nhất để rời khỏi Bạch Tháp đấy. Cái gọi là ‘nhân duyên trời định’ á, tôi không tin. Chẳng qua A với O dễ sinh ra A hoặc O hơn thôi. Toàn là hệ thống sắp đặt ấy, không có tâm linh gì hết!”
Trong tinh hệ này, nguy cơ và kẻ thù rình rập khắp nơi, để duy trì chiến lực, cần sinh nhiều Alpha. Nói trắng ra:
Alpha = chiến lực
Omega = công cụ sinh sản
Beta = dân thường, lực lượng xã hội chủ chốt
Cảnh Nghĩa có lúc còn ước mình là Beta, khỏi bị tin tức tố điều khiển.
Hà Thanh chớp mắt:
“Vậy nên tôi phải nghĩ cách khiến tướng quân tự ly hôn với tôi. Khi đó tôi sẽ được tự do.”
Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ không còn phát tình, luật pháp cho phép họ độc lập. Tu vi của Hà Thanh dừng lại quá lâu rồi, chỉ có rời khỏi hành tinh này mới mong gặp cơ duyên mới .
Cảnh Nghĩa bật cười hiểu ý:
“Tôi nghe nói Đoạn tướng quân ghét kiểu Omega yếu đuối lắm. Mà mấy năm nay cậu ăn bao nhiêu trứng gà cực phẩm rồi, tiếp tục đóng vai nhu nhược đi!”
“Ý kiến hay đấy, bần tăng xin nhận.” – Hà Thanh thầm nghĩ, lúc mới xuyên qua cậu đã bị kiểm tra rồi. Mà tu chân quan trọng nhất là tâm bình khí hoà, thành ra... ăn quen luôn.
Cảnh Nghĩa vỗ vai cậu:
“Tôi chắc phải học theo cậu mới được…”
Hà Thanh khom người, lấy đóa sen ra khỏi bình, đưa qua:
“Nếu thấy không hợp, thì dứt duyên – kết thúc nhân quả.”
Cảnh Nghĩa hít hà hương sen, liếc cậu một cái, trêu:
“Cậu còn lạnh lùng vô tình hơn cả tôi. Tướng quân biết chuyện này không?”
Hà Thanh chắp tay cười:
“Tướng quân sẽ mãi mãi không biết.”
“Mai cậu đi rồi đúng không? Ăn với tôi bữa cuối đi.” – Cảnh Nghĩa đi mở cửa.
Hà Thanh khoác áo choàng, kéo tay áo đi theo. Hai người vào nhà ăn.
----------
Trong nhà ăn, Hà Thanh ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đang phát các bản tin:
"Có một Omega từng phát tình giữa đường, bị một đám Alpha mất kiểm soát cưỡng ép đến chết…"
"Có Omega tiêm thuốc ức chế suốt đời, kết quả cơ thể suy kiệt mà tử vong…"
"Có Omega tìm được người định mệnh, sống hạnh phúc suốt đời…"
Những tin như vậy được phát mỗi ngày, len lỏi vào đầu óc tất cả Omega.
Hà Thanh thu mắt lại, ngồi xuống chọn món. Nhìn thực đơn, thấy món cá chua ngọt, cậu buông một câu:
“Giống như nuôi cá cảnh vậy.”
“Hở? ” – Cảnh Nghĩa ngạc nhiên. “Cậu nên ăn tí thịt cho khoẻ đi.”
“Tôi thích ăn chay hơn.” – Hà Thanh gọi salad.
Thật ra, cậu không cần ăn gì cả. Tuy mới xuyên đến đây 3 năm, nhưng tu vi đã về lại Kim Đan kỳ.
Salad được bưng lên, rau củ và trái cây tươi rói. Hà Thanh gắp một quả dâu đỏ rực, bên tai lại nghe thấy tiếng bàn tán gần đó:
【Tướng quân chắc chắn không thèm để mắt đến cậu ta đâu, trưng làm bình hoa á hả 😒】
【Còn nữa, nghe nói hắn bị thương rồi thành tàn tật luôn! Chắc đầu óc cũng có vấn đề rồi!】
【Mà nghe nói tướng quân cũng bị thương, giờ tâm trạng lên xuống thất thường, tinh thần lực không ổn định… Hà Thanh bị đưa tới xung hỉ, tui cũng thấy hơi ghê 😰】
【Suỵt! Đừng nói nữa...】
Hà Thanh ăn một miếng dâu. Ai cũng đang lo chuyện riêng, cậu cũng vậy.
Cái mối nhân duyên từ trên trời rơi xuống này, cậu chẳng hiểu gì cả. Chỉ hy vọng đối phương đủ tỉnh táo để tự cắt đứt.
A di đà Phật.
Cậu sẽ cố tỏ ra vô dụng hơn nữa, để tướng quân thấy chán mà nhanh chóng... chủ động ly hôn.
--------
Sau bữa tối, hôm sau, Hà Thanh đeo khẩu trang, lên đường tới Thủ đô tinh.
Ngồi trên phi thuyền, cậu thầm tính trong đầu – cuối cùng cũng rời khỏi cái tinh cầu như nhà tù này.
Trước đó, cậu từng bị kẹt giữa một trận chiến giữa đạo tu và ma tu ở bí cảnh. Linh lực bạo loạn khiến cậu bị kéo xuyên hồn đến thế giới này. Giờ cậu chỉ muốn tìm lại thân xác cũ của mình.
Chống cằm ngắm sao trời, Hà Thanh nghĩ:
"Công nghệ thế giới này đúng là khủng khiếp, người phàm mà năng lực cũng vô hạn như vậy. Mới đầu cậu còn phải học đủ thứ kiến thức để thích nghi."
Trong mắt cậu, Đoạn Thần Huy cũng chỉ là một người phàm mà thôi.
Đột nhiên, phi thuyền rung mạnh. Giọng cảnh báo vang lên:
🔊【Cảnh báo! Phi thuyền bị tinh tặc tấn công! Chúng tôi đã phát tín hiệu cầu cứu! Mong mọi người bình tĩnh, ở nguyên vị trí, chờ cứu viện!】
Nhưng tiếng cảnh báo vừa vang lên, mọi người lập tức hoảng loạn.
“Gì vậy trời? Sao lại xui tới mức gặp tinh tặc chứ?!”
“Giờ làm sao đây? Có đội tuần tra nào gần đây không?”
“Không lẽ trên thuyền có hàng đặc biệt gì sao?”
Hà Thanh ngẩng lên nhìn màn hình—một chiếc phi thuyền đen sì đang tiến đến gần. Màn hình bỗng tối lại, hiện lên mặt một gã đàn ông mặt sẹo.
“Hệ thống phi thuyền của tụi mày đã bị bọn tao kiểm soát! Biết điều thì đầu hàng đi! Đừng để tao phải cho nổ tung! ”
Vừa dứt lời, phi thuyền lại rung lên một trận nữa.
Có người hét to:
“Bọn chúng... bọn chúng định xông lên bắt người rồi!!”