Huynh trưởng như cha, vì là tiểu muội nên Tống Câm Hòa được đại ca vô cùng yêu thương, nàng cũng rất dựa dẫm vào đại ca, nhưng Tống Kiêu lại khá sợ Tống Ninh.
Sau khi Tống Kiêu trưởng thành, Tống Ninh vẫn luôn hy vọng hắn có thể vào triều, trở thành cánh tay phải đắc lực của mình.
Nhưng chí hướng của Tống Kiêu không ở đây, dựa theo cách nói của Tống Ninh thì không có chút tham vọng nào cả.
Tống Kiêu muốn trở thành một nghệ nhân nên đã đến một phường mộc nổi tiếng ở kinh thành để học nghề.
Sau khi sự việc bị bại lộ, hắn đã xung đột với người trong nhà không ít lần, hiện tại vẫn chưa thuyết phục được đại ca, nếu muốn đến phường gỗ thì còn phải lén lút đi.
Tống Kiêu có chút hâm mộ Tống Câm Hòa.
Tống Kình Thương và Dư Lan thành hôn khi còn niên thiếu, năm ấy 18 tuổi liền sinh hạ trưởng tử Tống Ninh.
Tống Kiêu và Tống Câm Hòa là những đứa con họ có khi đã gần 30 tuổi.
Trưởng tử Tống Ninh đã ngoài ba mươi, còn Tống Câm Hòa mới chỉ mười tám tuổi.
Cả nhà vẫn luôn mong đợi một cái áo khoác bông mềm mại.
Là tiểu muội trong nhà, Tống Câm Hòa được phụ mẫu cưng chiều, được huynh trưởng yêu thương, từ khi sinh ra nàng là viên ngọc quý trong tay mọi người.
Vì vậy tính tình của Tống Câm Hòa có chút kiêu căng, luôn làm theo ý mình.
Nàng sẽ không giống như Tống Kiêu, không bị bắt phải làm cái này không được làm cái kia.
Nàng chỉ cần làm việc mà nàng muốn làm là được.
Tống Kiêu thường xuyên lẩm bẩm: “Tiểu muội, nếu ca là muội thì tốt rồi.”
Tống Câm Hòa không có lương tâm nói: “Sao, muốn gả ra ngoài hả?”
Tống Kiêu tức giận đến mức ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được nàng.
Hắn đưa Tống Câm Hòa đến phường gỗ, việc đầu tiên hắn làm là sắp xếp cọc gỗ cho nàng.
Dựa vào kích thước của con chó cưng An An trong nhà, Tống Kiêu đã hướng dẫn công nhân trong phường gỗ chuẩn bị những cái cọc gỗ có kích thước và chiều cao phù hợp.
Tống Câm Hòa ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trong đại sảnh, thong thả nhấp một ngụm trà.
Kể từ khi bước vào ánh mắt của bọn họ không khỏi chú ý đến những công nhân đang bận rộn di chuyển những hình nộm gỗ ra ngoài.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Tới tới lui lui vài lần, không biết khách nhân đặt hàng này đã đặt bao nhiêu hình nộm nữa.
Sau khi Tống Kiêu giải thích chuyện cọc gỗ xong, hắn ngồi xuống cạnh Tống Câm Hòa. Tống Câm Hòa không nhịn được hỏi: “Ở đâu ra đơn hàng lớn vậy? Cần nhiều hình nộm như vậy làm cái gì?”
Tống Kiêu quay đầu nhìn: “À, là đơn của Thịnh phủ, đơn này là của công tử Thịnh gia Thịnh Tòng Uyên. Nghe nói vì Thịnh Tòng Uyên luyện võ rất nghiêm ngặt nên hầu như tất cả hình nộm trong phủ đều bị hỏng cho nên lúc này mới đến đây để đặt mua một lô hình nộm chắc chắn hơn.”
Sắc mặt Tống Câm Hòa tối sầm lại, hối hận vì mình đã mở miệng hỏi, lại nghe thấy tên Thịnh Tòng Uyên rồi.
Tống Kiêu vẫn còn đang lải nhải: “Muội nói xem mấy cái hình nộm trước đây Thịnh gia mua chắc chắn là hàng lỗi, gia công kém rồi. Tuy bề ngoài Thịnh Tòng Uyên cao lớn chắc khỏe nhưng thật ra cũng chỉ mảnh khảnh thôi, cũng đâu phải mấy đại hán to con trong quân. Dù có luyện võ đến mấy cũng không thể đập vỡ hết hình nộm trong phủ được.”
Bỗng chốc có một hình ảnh hiện lên trong đầu.
Bộ quần được cởi ra để lộ thân hình rắn chắc hoàn toàn ẩn dưới lớp quần áo.
Cánh tay thô tráng, bờ ngực đầy đặn, đôi vai dài rộng, eo bụng săn chắc.
Khi chàng từ từ tiến lại gần liền tạo ra một cái bóng đen áp bức trước mặt nàng.
Tống Câm Hòa nhíu mày, vô thức nói: “Mảnh khảnh? Hắn khỏe như con trâu ấy, hình nộm có chắc đến đâu thì cũng chỉ e là không đủ để cho hắn dùng nữa.”
Lời này vừa nói ra thì bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Con ngươi của Tống Câm Hòa cũng đột nhiên ngây ra, sau đó mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Nàng còn chưa kịp cứu lại thì Tống Kiêu đã hoảng sợ quay đầu nhìn về phía nàng: “Làm sao muội biết hắn khỏe như trâu?”
Trong cơn hoảng loạn, Tống Câm Hòa vô thức cao giọng: “Cái vẻ mặt của ca là làm sao đấy? Ca cũng gặp qua hắn rồi mà, không phải vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi sao!”
Tống Kiêu lại sửng sốt lắc đầu, thành thật nói: “Liếc mắt một cái nhìn không ra mà...”
Quả thật là nhìn không ra.
Mặc dù Thịnh Tòng Uyên cao lớn nhưng không hề cường tráng.
Hoặc có thể chính khí chất lạnh lùng tự phụ vốn có của chàng đã khiến chàng khó có thể liên tưởng đến những đại hán lôi thôi lếch thếch thô lỗ trong quân.
Quần áo của chàng luôn đơn điệu tối màu, nhìn có vẻ giản dị nhưng không thể che giấu được khí chất cao quý của chàng.
Thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ vì chàng trông tuấn tú xuất sắc lên mặc gì cũng đẹp.
Thật ra đó là vì dưới lớp quần áo đường cong của chàng rất hoàn mỹ, cơ thể cường tráng giấu ở những nơi không thể thấy được.
Thân hình cốt cách của chàng gãi đúng chỗ ngứa vừa vặn để tôn lên bộ y phục, đương nhiên sẽ trong tuấn dật phi phàm.
Tống Kiêu và Thịnh Tòng Uyên chỉ mới gặp nhau vài lần, mỗi lần đều chỉ nhìn thấy nhau từ xa nên không thể nhìn rõ chi tiết.
Nhưng Tống Câm Hòa lại thác loạn trước những cảnh tượng trong giấc mơ của mình.
Suýt chút nữa là đã không thể phân rõ cơ thể mạnh mẽ đó có phải là tưởng tượng của nàng hay là sự thật hay không.
Nhưng không biết cọng dây thần kinh nào của nàng có vấn đề nữa, thế mà lại tưởng tượng đến dáng người của chàng!
Tống Câm Hòa vừa xấu hổ vừa tức giận, không thể giải thích rõ ràng, nàng thẹn quá thành giận nói: “Đó là do mắt ca thiển cận!”
*
Đêm đó.
Tống Câm Hòa nằm trong chăn mềm mại, nhưng đôi mắt mở to sáng ngời không dám nhắm mắt lại ngủ.
Nếu như thực sự là do lần đầu gặp Thịnh Tòng Uyên khiến nàng bị kích thích, mới bắt đầu mơ thấy những giấc mơ hỗn loạn kia.
Thì hôm nay nàng lại nhìn thấy Thịnh Tòng Uyên rõ mồn một ở khoảng cách gần như vậy, nàng không dám tưởng tượng giấc mơ sau khi ngủ thiếp đi sẽ hoang đường và kỳ quái đến mức nào.
Nàng không dám ngủ, cũng không muốn mơ thấy Thịnh Tòng Uyên.
Nhưng sau một lúc lâu, cơn buồn ngủ vẫn đến, khó có thể cưỡng lại được.
Tống Câm Hòa buồn ngủ đến nỗi mí mắt cứ chạm vào nhau, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy, không ngừng thầm cầu nguyện.
Đừng mơ về chàng nữa, đừng mơ về chàng nữa.
Dường như đang ám chỉ với tâm lý, cũng dường như đang nói chuyện với trời cao.
Nàng thật sự không có một chút hứng thú nào với chàng cả.
Mà bên kia.
Thịnh Tòng Uyên cũng nằm trên ghế dài, mắt mở thao láo hồi lâu, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
Những ngón tay thon dài dưới chăn vô thức co lại rồi cuối cùng nắm chặt thành nắm đấm.
Hôm nay nàng nói, nàng không nhớ.
Là vì tị hiềm, hay là nàng thật sự quên chàng?
Thịnh Tòng Uyên im lặng nhìn chằm chằm vào xà nhà trên đầu, ánh mắt tối đi không rõ.
Quả thực là đã nhiều năm trôi qua.