Chàng đã trưởng thành từ một nam hài mập mạp nhút nhát yếu đuối thành một nam tử trưởng thành có thể một mình gánh vác cả bầu trời.

Nàng cũng đã lớn lên từ một nữ hài ngây thơ mềm mại như cục bột thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng.

Vẻ ngoài tươi sáng quyến rũ của Tống Câm Hòa hiện lên trước mắt, khiến lòng Thịnh Tòng Uyên gợn sóng.

Chỉ cảm thấy căng trướng, nóng lên, bồn chồn khó nhịn, lại giãy giụa trong một bức tranh hư vô khó nắm bắt, không thể nào kiềm chế được.

Những lời hứa hẹn khi còn nhỏ giờ đây giống như cát bị gió thổi bay đi và giờ đây đã hoàn toàn không có cách nào giữ lời nữa.

Thậm chí không để lại dấu vết nào dù là nhỏ nhất trong lòng nàng.

Nàng đã có hôn phu, sắp thành hôn với người khác.

Thịnh Tòng Uyên không tránh khỏi nhớ lại phản ứng lạnh lùng cố ý của mình tại bữa tiệc sinh thần của mẫu thân.

Mẫu thần hỏi chàng có còn nhớ rõ người bạn chơi cùng khi còn bé của mình không.

Chàng cụp mắt xuống cũng trả lời: “Không nhớ.”

Nhưng câu trả lời giả vờ bình tĩnh này hoàn toàn khác với câu trả lời lạnh lùng thực sự của Tống Câm Hòa hôm nay.

Rõ ràng là chỉ trong một cái chớp mắt chàng vẫn còn vui mừng xao động vì bất ngờ được gặp lại sau thời gian dài xa cách.

Nhưng ngay sau đó sự thật nàng đã có vị hôn phu làm cho chàng sững người, chỉ có thể tự lừa mình dối người là không nhớ gì cả.

Nhưng làm sao có thể không nhớ được?

Trong suốt mười năm dài đằng đẵng đó, chàng đã vô số lần tưởng tượng đến việc một ngày nào đó sẽ được gặp lại nàng.

Từ cảm xúc mãnh liệt nhất ban đầu, chỉ cần một tưởng tượng nhỏ nhất cũng khiến chàng khó chịu đến mức mất ngủ cả đêm.

Cuối cùng thời gian đã làm phai nhạt đi những cảm xúc bề ngoài, chỉ còn lại nỗi chấp niệm chưa rõ ràng bị kìm nén sâu bên trong.

Thịnh Tòng Uyên không bao giờ nghĩ tới kết quả sẽ như thế này.

Nắm đấm siết chặt của chàng tạo ra tiếng kêu răng rắc.

Khuôn mặt trong bóng đêm âm trầm khiến người ta phải sợ hãi.

Thịnh Tòng Uyên đột nhiên trở mình, quay mặt vào tường, quấn chặt trong chăn, hít một hơi thật sâu rồi ép mình nhắm mắt lại.

*

Dáng vẻ mấy ngày liên tiếp của Tống Câm Hòa đều trông rất tức giận u ám.

Lúc bị người ta hỏi thì nàng nói là nàng ngủ không ngon.

Nhưng khuôn mặt nàng lại hồng hào, khí sắc rất tốt, hoàn toàn không giống như đang bị mất ngủ.

Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT 

Quả thật Tống Câm Hòa không hề bị mất ngủ.

Thậm chí mỗi đêm còn ngủ rất ngon, một giấc ngủ ngon cho đến tận bình minh.

Nhưng mỗi đêm Thịnh Tòng Uyên vẫn đến đúng giờ, xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Nếu những gì trong giấc mơ đó là sự thật.

Thì quả thật là nàng và Thịnh Tòng Uyên đêm đêm triền miên, hoang d. â. m vô độ.

Như thể có nguồn năng lượng vô tận, đêm nào cũng phải…

“Câm Hòa? Ta đang nói chuyện với con đấy, con có nghe không?”

Tống Câm Hòa giật mình, ánh mắt run lên vì sợ hãi, ngay sau đó nàng bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẫu thân Dư Lan của mình.

Lúc này nàng mới hoàn hồn lại: “Mẫu thân, người đang nói cái gì thế ạ?”

“Con bé này, sao dạo này con hay mất tập trung thế? Có chỗ nào không khỏe à?”

Tống Câm Hòa: “...Không có không khỏe, chỉ là con ngủ không ngon thôi.”

Dư Lan thấy kỳ lạ nhìn Tống Câm Hòa từ trên xuống dưới, vẫn như trước đây, sắc mặt không thấy có gì bất thường, ngược lại trông nàng còn hồng hào hơn trước.

Bà mím môi, không để ý đến dáng vẻ mất tập trung của nữ nhi, rồi lặp lại: “Bức họa nổi tiếng đó, dù thế nào đi nữa ngày hôm nay cũng phải lấy được. Phụ thân con nói tháng sau là ngày sinh thần của Lệ đại nhân sẽ dùng làm quà tặng cho Lệ đại nhân.”

Lệ đại nhân, sao lại có liên quan đến Thịnh Tòng Uyên nữa vậy!

Sắc mặt Tống Câm Hòa hơi thay đổi, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Dư Lan: “Đại ca con cũng đã đồng ý món trang sức con thích, hôm nay cũng có thể mua chung luôn.”

Tống Câm Hòa: “...”

Ngay cả đại ca cũng đã nhắc đến rồi nên xem ra lấy bức họa này làm quà tặng này là ý của đại ca.

Nàng im lặng một lúc, cụp mắt xuống cam chịu nói: “Được rồi, con biết rồi.”

*

Lưu Li Các, nhà đấu giá lớn nhất ở kinh thành.

Các vật phẩm quý giá từ khắp nơi và các vật phẩm hiếm từ bên ngoài đều có thể xuất hiện ở đây.

Trong một cuộc đấu giá, người trả giá cao nhất sẽ có được.

Ngay từ nửa tháng trước, Tống Ninh đã biết các tác phẩm gốc của cố danh họa nổi tiếng này sẽ được đem ra đấu giá tại hội đấu giá này.

Bức họa này ở trên thị trường là vô giá, hiếm có và có giá trị sưu tầm lớn.

Đây là món quà sinh thần thích hợp nhất dành cho Lệ đại nhân có quyền cao chức trọng trong triều đình.

Huynh ấy đã đề nghị với phụ thân mình mua bức họa đó, mặc dù giá cao nhưng cũng rất đáng giá.

Tống Kình Thương đã lâu không quản lý chuyện trong nhà, nếu là do Tống Ninh sắp xếp thì cũng rất hợp lý, đương nhiên không có ý kiến gì.

Tống Câm Hòa ngồi trong xe ngựa, trong lòng vẫn cảm thấy rất không muốn.

Sinh thần của Thịnh phu nhân còn qua chưa được bao lâu thì sinh thần của Lệ đại nhân lại tới nữa rồi.

Như vậy, chẳng phải là nàng lại phải gặp Thịnh Tòng Uyên nữa sao?

Không biết đến lúc đó nàng có thể tìm một cái cớ thích hợp để từ chối tham gia bữa tiệc hay không.

Tống Câm Hòa cảm thấy đau đầu, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn lần nữa.

Đến Lưu Ly Các, gã sai vặt đón tiếp khách quý tiến lên, cung kính mời Tống Câm Hòa vào trong các.

Tống gia là khách quen của Lưu Ly Các, thậm chí còn đặt phòng riêng tốt nhất ở tầng hai. Bất kể người Tống gia có mặt hay không thì nơi này cũng sẽ không tiếp đón bất kỳ vị khách nào khác.

Sau khi Tống Câm Hòa vào phòng riêng thì Minh Thu liền khéo léo chỉ thị cho sai vặt của Lưu Ly Các làm mọi việc dựa theo thói quen của Tống Câm Hòa.

Một lúc sau, trà và đồ ăn nhẹ được trình lên, huân hương cũng được đốt khắp phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play