Tống Câm Hòa có vẻ đã quyết tâm rời đi, Thịnh Tòng Uyên cao to đứng bên cạnh quả thật cũng không tiện cho hai người bọn họ tiếp tục trò chuyện.

Thịnh Dao chỉ có thể tiếc nuối nói: “Được rồi, không cần khách sáo như vậy, ta sẽ bảo người tiễn con đi.”

Rời đi đột ngột như vậy có chút thất lễ nhưng Tống Câm Hòa cứ rũ mắt xuống thì lại cảm thấy không được tự nhiên nên cũng không khách sáo nữa mà lễ phép đồng ý: “Vậy làm phiền phu nhân rồi à.”

Vừa dứt lời, Thịnh Tòng Uyên liền nói tiếp: “Mẫu thân, để con đi.”

Tống Câm Hòa: “...”

Bây giờ nói không cần làm phiền thì có còn kịp không?

Thịnh Dao đã mỉm cười gật đầu: “Được, Kỳ An thay ta đưa Tống cô nương ra phủ đi.”

*

Tống Câm Hòa đi theo Thịnh Tòng Uyên ra khỏi vườn trúc, bàn tay trong tay áo đang cầm đôi khuyên tai ngọc mà nàng tìm lại được.

Nếu không có đôi khuyên tai này thì dù có nói cái gì tạm thời nàng cũng không muốn có bất kỳ giao thoa gì với Thịnh phủ.

Không ngờ đã tính canh giờ sẽ không gặp được những người khác để tới chơi mà vẫn đụng phải Thịnh Tòng Uyên.

Nàng vội vã bước đi, hận không thể rời khỏi Thịnh phủ ngay lập tức.

Nhưng nàng vừa đi được vài bước thì suýt đâm vào bức tường cao trước mặt nên phải dừng lại ngay, bước chân cũng bị gián đoạn.

Thịnh Tòng Uyên cứ như là đi tản bộ vậy, đi rất chậm.

Nếu không phải nhờ Thịnh Tòng Uyên tiễn thì e là Tống Câm Hòa đã đi tới trước cửa phủ rồi.

Tống Câm Hòa cố nén cơn giận, trừng mắt nhìn bóng lưng Thịnh Tòng Uyên.

Muốn mở miệng thúc giục nhưng lại không muốn nói chuyện với chàng.

Mặc dù không thể trách đối phương, nhưng người làm phiền nàng trong giấc mơ lại có khuôn mặt giống hệt chàng.

Tống Câm Hòa chưa từng gặp phải vấn đề nan giải như vậy nên khi đối mặt với Thịnh Tòng Uyên nàng không thể giữ bình tĩnh được.

Cũng may sau này nàng và Thịnh Tòng Uyên sẽ không có qua lại gì nữa. Giấc mơ hoang đường này sẽ mãi mãi nằm sâu trong bụng nàng, sẽ không có ai biết đến.

Đang suy nghĩ như thế.

Thịnh Tòng Uyên đột nhiên dừng lại.

Tống Câm Hòa không dừng bước kịp, suýt nữa đã đụng đầu vào lưng chàng.

Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT

Bộ y phục đen gần trong gang tấc khiến nàng không nhìn thấy gì, hơi thở của Thịnh Tòng Uyên hòa lẫn với mùi hương bồ kết thoang thoảng bay vào mũi.

Lạnh lẽo, độc đáo.

Thế nhưng lại rất quen thuộc!

Hơi thở của Tống Câm Hòa cứng lại, nàng vội vàng lùi lại hai bước, môi phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Thái quá rồi.

Trong chớp mắt vừa rồi nàng lại có một ảo giác mùi hương mà nàng ngửi thấy được trên người Thịnh Tòng Uyên trong giấc mơ chính là mùi hương mà nàng vừa mới va phải kia.

Nhưng trong mơ thì làm sao mà ngửi được chứ!

Thịnh Tòng Uyên vừa quay người lại đã bị Tống Câm Hòa trừng mắt làm cho giật mình.

Chàng sững sờ một lúc mới phản ứng lại: “Xin lỗi, ta...”

Đồng tử của Tống Câm Hòa co lại, vẻ mặt không còn tức giận nữa mà thay vào đó là vẻ hoảng loạn.

Nàng vội vàng quay đi, ngắt lời chàng: “Thịnh công tử, ta có việc gấp, ngươi tiễn ta đến đây được rồi.”

Ánh mắt họ vẫn chạm nhau một cái, khiến con tim Tống Câm Hòa đập loạn nhịp.

Trong giấc mơ dáng vẻ của Thịnh Tòng Uyên cũng hiện lên rõ ràng, chân thực chiếu vào trong mắt nàng.

Lúc này Tống Câm Hòa mới chắc chắn nếu lúc nãy không phải nàng nhìn thẳng vào chàng làm giấc mơ và hiện thực đã chồng chéo lên nhau.

Thì chỉ dựa vào mỗi việc nhìn thấy chàng ở bữa tiệc sinh thần từ xa xa một tháng trước chắc chắn sẽ không đủ để nàng có thể miêu tả rõ ràng hình ảnh chàng trong giấc mơ như thế được.

Khuôn mặt, ngũ quan, nhiệt độ cơ thể, thậm chí cả mùi hương của chàng…

Cái này có khác gì là quỷ ám đâu!

Tống Câm Hòa không đợi Thịnh Tòng Uyên nói tiếp, khẽ cúi đầu: “Cáo từ.”

Nàng bước ngang qua chàng, bước đi cuối cùng có thể nói là cấp tốc, thậm chí còn tăng tốc hết cỡ như thể đang chạy trốn, nhanh chóng rời xa Thịnh Tòng Uyên.

*

Tống Câm Hòa lên xe ngựa trở về phủ, nhưng nỗi lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.

Có câu nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Nhưng nàng đang nghĩ cái gì mà lại mơ thấy cái gì?

Những giấc mơ này đúng thật là ngang ngược mà!

Không chỉ làm nàng có ác ý bịa đặt vị hôn phu sớm ba chiều bốn trong ngoài không đồng nhất mà còn thầm tưởng tượng tới một nam tử xa lạ chỉ mới gặp mặt một lần.

Thật sự là quá biến thái!

Nàng đang nói bản thân nàng đó!

Tống Câm Hòa nghẹn một bụng tức trở về phủ.

Vừa định xuống xe ngựa liền đụng phải Tống Kiêu đang định ra khỏi phủ.

"Tiểu muội?" Tống Kiêu hơi ngẩng đầu, nhìn bóng người từ trong xe ngựa đi ra: “Sao muội lại từ bên ngoài trở về? Sáng sớm đã đi đâu vậy?”

Tống Câm Hòa không khách sáo trừng mắt nhìn hắn, nàng đang lo không có chỗ nào để trút giận đây nên liền tức giận hỏi: “Ca lại lén lút đi đâu nữa vậy?”

“Cái gì mà lén lút, ca đi công khai mà.”

Tống Câm Hòa nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: “Không phải là ca lại đến phường gỗ đó chứ?”

"Suỵt!" Tống Kiêu hoảng sợ trừng to mắt, vội vàng ra hiệu im lặng: “Muội đừng có nói bậy, đừng để ai nghe thấy!”

"Đã là nói bậy thì sợ người khác nghe thấy làm cái gì?" Tống Câm Hòa đảo mắt, đột nhiên ngồi trở lại xe ngựa.

Nàng vén rèm xe lên, ngoắc tay về phía Tống Kiêu: “Lên đi, muội cũng muốn đi.”

"Ca đã nói là không phải..." Tống Kiêu dừng lại: “Muôi đi làm gì?”

Tống Câm Hòa cười gian xảo, lúc này Tống Kiêu mới nhận ra mình đã bị lộ tẩy hoàn toàn.

Hắn đành cam chịu số phận, lên xe ngựa của Tống Câm Hòa sau đó nghe nàng nói: “Muội muốn đóng vài cọc gỗ cho An An dùng để huấn luyện.”

“An An? Huấn luyện cái gì?”

“Nhào lộn, muội xem rạp hát thấy khỉ đều có thể nhảy qua cột gỗ.”

“Nhưng An An là chó mà!”

“Chó thì sao? Ca có đi không? Nếu không thì muội tự đi.”

Tống Kiêu hít một hơi thật sâu, hoàn toàn có thể tưởng tượng được nếu Tống Câm Hòa một mình đến phường gỗ thì bất kể hôm nay hắn có đến phường gỗ hay không, Tống Câm Hòa nhất định sẽ thêm mắm thêm muối lan truyền khắp nhà.

Nếu đại ca biết chuyện này thì hang ổ của hắn sẽ bị đại ca diệt sạch mất.

Tống Kiêu đành phải chấp nhận số phận, nói: “Đi, ca đi, đừng nói muội chỉ xin mấy cái cọc gỗ, dù muội có muốn mấy chục mấy trăm cái thì ca cũng sẽ lấy hết cho muội.”

Tống gia có ba người con, trường tử là Tống Ninh, con thứ là Tống Kiêu và tiểu muội trong nhà là Tống Câm Hòa.

Lúc trẻ Tống Kình Thương là người tính tình nhàn tản, nay đã gần năm mươi tuổi, hầu như toàn bộ việc lớn nhỏ trong Tống gia đều giao cho trưởng tử Tống Ninh làm chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play