Ánh nến leo lắt, sáng tối lay động.
Nhiệt độ tăng cao, sa vào trong đó.
Quấn chặt lấy người kín không một kẻ hở.
Tống Câm Hòa chịu đựng một cách khó khăn hé miệng, trong phút chốc ngực phập phồng thật mạnh, muốn cướp lại hơi thở bị lấy đi.
Khoảnh khắc tiếp theo, môi lưỡi ướt át phủ xuống.
Nặng nề, vội vàng, như thể muốn nuốt nàng vào trong bụng.
Nàng bị cuốn lấy thật chặt.
Bị ép rất mạnh.
Cái bóng phía trên đung đưa trước mắt nàng nhưng đôi mắt nàng lại bị một lớp sương mù bao phủ, làm cho nàng không thể nhìn thấy rõ được.
“Vào đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng làm Tống Câm Hòa giật mình.
Mãi đến khi hơi thở nặng nề phả vào mặt nàng sau khi nói xong những lời này thì nàng mới nhận ra người nói lời này là chính mình.
Chỉ dừng lại trong một cái chớp mắt, nàng liền sốt ruột vội vã mà thúc giục: “Nhanh lên.”
Là một giọng nói hoàn toàn nghẹn ngào ẩn chứa đầy khát khao ham muốn và cũng là một lời mời gọi nồng nhiệt lớn gan.
Thậm chí nàng còn tự động thẳng lưng lên.
Sự chặt chẽ liền mạch tạo nên cảm giác ngứa ran chạy thẳng đến xương cụt.
Nàng không thể chịu đựng nổi nữa mà sắp ngã xuống, nhưng đột nhiên một bàn tay lớn nắm lấy chân nàng nâng lên.
Lòng bàn tay kia nóng như thiêu đốt, sức lực mất khống chế đã để lại nhiều vết hằn trên làn da mềm mại của nàng.
Một nắm chất lỏng màu trắng sứ rỉ ra từ giữa các ngón tay, vùng da xung quanh nhuộm một màu ửng hồng.
Đột nhiên có tiếng nuốt nước bọt vang lên.
Khi nam nhân vọt vào thì không kiềm chế được mà thấp giọng gọi: “Tiểu Hòa...”
Dưới cảm giác căng đầy đau nhức lên đến đỉnh điểm thì đột nhiên Tống Câm Hòa bừng tỉnh.
Đôi mắt nàng mở to, ánh nhìn long lanh ngấn lệ và đôi gò má ửng hồng.
Phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi như thể đang quấn quanh lò sưởi, ngực nàng phập phồng dữ dội vì hơi thở không đều.
Lại mơ thấy rồi.
Chết tiệt, lại mơ thấy giấc mơ này nữa rồi!
Vẻ quyến rũ trên khuôn mặt Tống Câm Hòa biến mất ngay lập tức, mang theo cảm giác xấu hổ và giận dữ đan xen nhau mà nhanh chóng ngồi dậy.
Nàng điên rồi sao!
Rốt cuộc nàng còn phải mơ thấy nam nhân đó bao nhiêu lần nữa?
Nha hoàn bước vào phòng không dám ngẩng đầu lên nhưng cũng nhận thấy áp suất trong phòng rất thấp.
Hôm nay tâm trạng của tiểu thư lại không tốt rồi.
Mấy nha hoàn vây quanh Tống Câm Hòa run rẩy giúp nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, không ai dám nhiều lời nửa câu, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong chiếc gương đồng, khuôn mặt âm trầm của thiếu nữ cũng không che giấu được nét đẹp tinh điêu ngọc trác.
Môi đỏ mặt ngọc, da trắng như tuyết, ngoại hình xinh đẹp.
Một đôi lông mày xanh cong như cây liễu, một đôi mắt sáng ngời như hoa đào nở rộ.
Đuôi mắt cong của nàng gợi lên nét quyến rũ tinh tế nhưng không phô trương, nét đẹp không phải là xu hướng phổ biến hiện nay nhưng cũng là vẻ đẹp ngàn dặm mới tìm được.
Chiếc váy màu đỏ mơ với những đám mây dệt bằng vàng bồng bềnh làm cho làn da của nàng trông trắng hồng, tôn lên vòng eo thon thả khiến nàng trông vừa đoan trang lại bắt mắt.
Bộ trang phục phức tạp và tinh tế này đã được mấy nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị xong.
Nha hoàn Minh Thu cúi đầu hỏi: “Tiểu thư, bây giờ chuẩn bị xe ngựa đi Xuân Hoa Các sao?”
Biểu cảm của Tống Câm Hòa vốn đã hòa hoãn hơn một chút, sau khi nghe câu nói này đột nhiên lại tối sầm lại.
Hôm nay Tống Câm Hòa đã hẹn gặp Chúc Minh Hiên ở Xuân Hoa Các, nhưng lúc này nàng lại có chút kháng cự.
Lý do rất đơn giả, gần đây nàng liên tục bị những giấc mộng kỳ lạ quấy phá không yên.
Lúc đầu nàng mơ thấy Chúc Minh Hiên là kẻ trong ngoài không đồng nhất sớm ba chiều bốn.
Sau đó, nàng mơ thấy mình đang mây mưa với một nam tử mà nàng chỉ mới gặp một lần.
Nếu nói lý do này gây cho người khác nghe thì chắc chắn người khác sẽ cảm thấy vô lý, làm gì có ai xem giấc mơ là thật chứ?
Nhưng giấc mơ đó vẫn cứ lặp lại, vừa rõ ràng lại chân thực.
Giống như ngày hôm qua, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau khi bị đi vào căng chặt…
“Tiểu thư? Tiểu thư? Người làm sao vậy?”
Tống Câm Hòa đỏ mặt, lấy lại tinh thần, giọng điệu không tốt nói: “Không có gì, hôm nay ta không đi!”
Bất giác nàng cảm thấy chột dạ, dù sao thì đó cũng chỉ là một giấc mơ thôi.
Chỉ là nàng cảm thấy quá vô lý, tại sao nàng lại có giấc mơ hoang đường như vậy chứ.
Minh Thu sửng sốt, vừa khó xử lại khó hiểu.
Vừa rồi nàng ta đã nghe được tin tức Chúc công tử đã chờ sẵn ở Xuân Hoa Các.
Minh Thu há miệng, đang định nói gì đó.
Gã sai vặt ở bên ngoài vội vàng tới báo cáo: “Tiểu thư, Thịnh phủ đã phái người đến báo với tiểu thư đã tìm thấy đôi khuyên tai tiểu thư đánh rơi rồi.”
Tống Câm Hòa nghe vậy quay đầu lại: “Thật sao? Nó rơi ở Thịnh phủ à? Bọn họ cử người đưa đến chưa?”
“Không có ạ, Thịnh phu nhân nói muốn nhân cơ hội này mời người đến phủ ngồi chơi một lúc.”
Tống Câm Hòa im lặng.
Một tháng trước, Tống Câm Hòa đã đi cùng mẫu thân đến tham gia tiệc sinh thần của Thịnh phu nhân.
Cũng tại bữa tiệc này nàng đã gặp một nam nhân khác thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nàng dạo gần đây, ngoài Chúc Minh Hiên.
Con trai duy nhất của Thịnh gia, Thịnh Tòng Uyên.
Tống Câm Hòa vắt hết óc cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu tại sao mình lại mơ thấy Thịnh Tòng Uyên.