Mùi hương dễ chịu của tre làm dịu đi tâm trạng hơi căng thẳng của nàng.
Sau khi hạ nhân ở trước cổng viện hành lễ xong liền quay người vào trong viện thông báo, nàng liền được mời vào.
Tống Câm Hòa từng nghe nói Thịnh phu nhân vốn không phải người kinh thành, những năm gần đây sau khi thành hôn với Lệ đại nhân thì mới chuyển đến kinh thành để sinh sống.
Tính tình Thịnh phu nhân dịu dàng hiền hòa, không hề ra vẻ phu nhân mhà cao cửa rộng.
Nàng cũng nghe phụ mẫu kể khi nàng còn nhỏ họ đã gặp cả nhà Thịnh phu nhân ở Thành Lạc Diệp.
Nhưng lúc đó nàng còn quá nhỏ, cho đến nay vẫn không có ấn tượng gì.
Thấy có người tới, Thịnh Dao dịu dàng mỉm cười, khó nén niềm vui vẫy tay: “Tống cô nương, tới đây ngồi đi.”
Tống Câm Hòa hơi cúi người hành lễ rồi đi đến bên cạnh Thịnh Dao.
Thịnh Dao đang pha trà, cả phòng tràn ngập mùi trà thơm phức.
Sau khi Tống Câm Hòa ngồi xuống, bà rót một tách trà nóng vào tách trà trước mặt.
“Trà này là do ta tự trồng, Tống cô nương đừng chê nhé.”
“Sao có thể thế được, đa tạ phu nhân.”
Thật ra Tống Câm Hòa cũng không hiểu tại sao hôm nay Thịnh Dao lại đặc biệt mời nàng đến đây.
Nếu chỉ vì muốn trả lại đôi khuyên tai thì có thể sai người trực tiếp đưa tới.
Nếu là vì tự cao tự đại thì thật sự lại không giống như chuyện mà phu nhân này có thể làm ra.
Nhưng đôi khuyên tai mà Tống Câm Hòa bị mất lại tìm thấy được thì đã là chuyện may mắn cho nên nàng tự mình tới cửa nói lời cảm tạ cũng là lẽ đương nhiên.
Thịnh Dao cũng không giữ úp úp mở mở, trực tiếp nói: “Mấy ngày trước trong tiệc sinh thần của ta có hạ nhân nhặt được một đôi khuyên tai quý giá. Hỏi thăm khắp nơi một phen mới biết là khuyên tai của Tống cô nương. Hôm nay, ta có chút thời gian rảnh rỗi nên muốn mời con đến phủ ngồi chơi, thuận tiện xem đôi khuyên tai con làm mất có phải là đôi khuyên tai này hay không.”
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Thịnh Dao giơ tay lên, nha hoàn phía sau lấy ra một hộp gấm.
Cái hộp gấm được mở ra, để lộ một đôi khuyên tai bằng ngọc bích trong suốt.
Hai mắt Tống Câm Hòa sáng lên, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất, vui vẻ nói: “Chính là cái này, là con sơ ý đánh mất, đã làm phiền phu nhân rồi.”
Ánh mắt Thịnh Dao nhìn Tống Câm Hòa tràn đầy ý cười, nghe lời cảm ơn của nàng liền cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Có chi đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi, vậy thì ta trả vật về chủ.”
Nha hoàn đưa hộp gấm cho Tống Câm Hòa.
Muốn nhìn ra Tống Câm Hòa rất trân trọng món đồ này cũng không khó, nàng giơ cả hai tay nhận lấy, cảm ơn Thịnh Dao lần nữa: “Đạ tạ phu nhân, vì để đáp tạ phu nhân đã giúp con tìm đôi khuyên tai về, còn xin mời phu nhân nhận một chút lễ mọn, người chớ có khách sáo với con.”
Thịnh Dao chớp mắt, định nói gì đó.
Đột nhiên trước cửa truyền đến tiếng bẩm báo của hạ nhân: “Phu nhân, thiếu gia đến thỉnh an người.”
Lưng Tống Câm Hòa cứng đờ, vẻ vui mừng trên mặt lập tức đóng băng.
Vừa nghe nhắc tới lời này thì một mớ hình ảnh lung tung lộn xộn liền ùa về não.
Thịnh Dao cũng khó hiểu nói thầm: “Đã giờ này rồi mà đến thỉnh an cái gì?”
Đúng vậy, đã giờ này rồi thỉnh an cái gì mà thỉnh an?
Tống Câm Hòa cầu nguyện trong lòng, chờ đợi Thịnh phu nhân nói: “Nói với thằng bé một lát nữa hãy đến.”
Nhưng Thịnh Dao lại ngơ ngác gật đầu nói: “À, vậy thì cho vào đi.”
Lúc này Tống Câm Hòa hận không thể trực tiếp đứng dậy rời đi.
Nhưng cơ thể lại cứng đờ tại chỗ, không thể cử động được.
Sự căng thẳng gượng ép khiến nàng cảm thấy có chút buồn bực, cứ như nàng không quen biết người này nhưng lại sợ người ta vậy.
Nhưng Tống Câm Hòa nàng có bao giờ sợ ai đâu chứ!
“Mẫu thân, hài nhi đến đây thỉnh an người.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, Tống Câm Hòa đang quay lưng về phía cửa eo lập tức run lên, cổ càng cứng đờ.
Giọng nói của người đàn ông trầm quyến rũ, có phần giống với giọng nói luôn kề bên tai trong giấc mơ của nàng.
Nhưng giọng khàn khàn vì nóng đã biến mất, mơ hồ có thể nghe ra sự căng thẳng khó phát hiện trong lời chào hỏi thường ngày của chàng.
Thịnh Dao nghe thấy giọng nói thì ngước mắt lên, đôi mắt tròn cong thành một đường cong tuyệt đẹp, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Kỳ An, vào đi, đúng lúc để ta giới thiệu với con một chút.”
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.
Tống Câm Hòa nghiêng người, cụp mắt xuống, không ngẩng đầu lên cũng không muốn nhìn.
Thịnh Dao: “Tiểu thư Tống gia hôm nay tới phủ làm khách.”
“Tống cô nương.”
Vẫn là giọng nam đó, nhưng nghe có vẻ căng thẳng hơn trước một chút.
Một đôi giày đen xuất hiện trong tầm mắt đang rũ xuống của Tống Câm Hòa.
Đôi giày sạch bong không dính một hạt bụi, ống quần thẳng nằm gọn trong đôi giày, che đi một nửa họa tiết thêu vàng đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ quý phái của quần.
Tống Câm Hòa cảm thấy như có một ánh mắt thiêu đốt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Có chút vô lễ nhưng cũng có chút mạo phạm.
Chỉ cần nàng ngước mắt lên là đúng lúc có thể bắt được nét mặt xấu hổ và thất thố của đối phương.
Nhưng lông mi nàng run lên, vẫn không ngẩng đầu nhìn lên.
Khuôn mặt ấy vẫn còn hiện hữu trong giấc mơ sáng nay của nàng, đỏ bừng lại đẫm mồ hôi. Lúc này làm sao nàng có thể nhìn thẳng vào nó được chứ?
Thịnh Dao: “Đây là nhi tử của ta, Thịnh Tòng Uyên.”
Tống Câm Hòa hơi hành lễ: “Thịnh công tử.”
Không khí đình trệ.
Kỳ lạ bất thường.
Thịnh Dao khó hiểu nhìn qua nhìn lại hai người, sau đó không chắc chắn mà hỏi Tống Câm Hòa: “Khi còn bé hai đứa có gặp nhau có còn nhớ không?”
“Chúng con…”
“Không nhớ ạ.”
Giọng nói ngượng ngùng của Thịnh Tòng Uyên bị giọng nói lạnh lùng và nhanh nhẹn của Tống Câm Hòa át đi.
Đồng tử chàng co lại, im lặng nhìn nàng, sắc mặt đột nhiên căng thẳng, nửa câu sau không thốt nên lời.
Tống Câm Hòa không biết mình đang cảm thấy chột dạ hay khó chịu vì giấc mơ vô lý này, lại nhẹ giọng bổ sung thêm: “Lúc đó con còn nhỏ, bây giờ chỉ nhớ mình đã từng nhìn thấy từ xa một lần trong bữa tiệc sinh thần của phu nhân thôi.”
Lời này vốn cũng là sự thật.
Từ nhỏ đến lớn nàng chính là miếng bánh thơm ngon trong tay phụ mẫu, thấy ai cũng giới thiệu khoe ra một phen.
Nếu như tính cả những con cháu nhà cao cửa rộng mà nàng đã gặp từ khi còn nhỏ thì thật sự có đếm cũng đếm không xuể, làm sao có thể nhớ hết được?
Thịnh Tòng Uyên lại càng không có ấn tượng.
Bởi vì sự xuất hiện của Thịnh Tòng Uyên mà bầu không khí hòa thuận đột nhiên thay đổi.
Tống Câm Hòa im lặng một lát, hít một hơi thật sâu đứng dậy nói: “Thịnh phu nhân, xin người nhận lấy tạ lễ của con. Lần sau khi nào người rảnh thì con lại đến tạ ơn, hôm nay con xin phép cáo từ trước.”