Nàng mơ về Chúc Minh Hiên vì Chúc Minh Hiên là thanh mai trúc mã của nàng, hiện giờ lại là vị hôn phu của nàng.
Nàng cũng vì chuyện đính hôn mà trở lại kinh thành, gần đây cũng đã nhiều lần hẹn gặp mặt Chúc Minh Hiên.
Nhưng Thịnh Tòng Uyên, hình như bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên tại tiệc sinh thần của Thịnh phu nhân.
Tống Câm Hòa thừa nhận Thịnh Tòng Uyên quả thực có khuôn mặt khiến người khác vừa nhìn một cái liền gây ấn tượng rất sâu.
So với phụ thân chàng đã từng chịu vạn người chửi rủa nhưng vẫn không ngăn được có rất nhiều cô nương âm thầm ái mộ thì chàng còn vượt trội hơn cả phụ thân mình.
Chàng thừa hưởng đôi mắt đào hoa sáng ngời của Thịnh phu nhân, mày rậm mắt to, tính tình phóng khoáng, hào hoa.
Chàng cũng thừa hưởng khuôn mặt góc cạnh của Lệ đại nhân, như thể được đao tước mài giũa, cương nghị lạnh lùng.
Chàng thân cao chân dài, trong đám người mênh mang ở bữa tiệc chàng vô cùng nổi bật.
Mang theo khí chất lạnh lùng, nghiêm khắc lại xa cách khó gần.
Chàng dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Tống Câm Hòa tin chắc tuyệt đối mình sẽ không nhất kiến chung tình với Thịnh Tòng Uyên.
Cho dù bị ánh mắt đó thu hút, thì khi đối diện với con ngươi vừa lạnh lùng vừa hung dữ đó thì nàng vẫn không có hứng thú mà dời mắt đi, đem người vứt ra sau đầu.
Nàng không phải dạng cô nương mê sắc đẹp của nam nhân một cách mù quáng, hơn nữa nàng đã có hôn ước rồi sao có thể mơ tưởng đến người khác được?
Nhưng bắt đầu từ ngày ấy.
Giấc mơ chỉ có Chúc Minh Hiên xuất hiện của nàng đã thay đổi.
Trong mơ, nàng và Thịnh Tòng Uyên còn trở thành phu thê.
Cách xưng hô này chỉ xuất hiện một lần, nhưng mỗi lần Tống Câm Hòa nghĩ đến tiếng gọi "Phu quân" mềm mại, dịu dàng của mình thì da gà liền nổi khắp cả người.
Sau nàng có thể ghê tởm như vậy được?
Không đúng tại sao nàng lại có suy nghĩ mong nhớ như vậy chứ?
Sắc mặt Tống Câm Hòa ngày càng khó coi, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Gã sai vặt chờ ở cửa không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, người muốn từ chối khéo Thịnh phu nhân sao ạ?”
Tống Câm Hòa cắn chặt răng, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.
Đôi bông tai đó rất quan trọng với nàng nên có như thế nào nàng cũng phải lấy lại.
Nàng do dự một lát rồi nói: “Không cần đâu, ta nhận lời mời, ngươi đi chuẩn bị một ít quà tạ lễ đi.”
Minh Thu gấp gáp hỏi: “Tiểu thư, vậy còn Chúc công tử thì sao?”
Ánh mắt Tống Câm Hòa tối sầm lại, hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Bảo ngài ấy về đi, lần sau gặp lại, hôm nay ta không có tâm trạng.”
Không ai biết tại sao mới sáng sớm mà Tống Câm Hòa lại nóng nảy như vậy.
Tâm tư của nàng vốn đã khó nắm bắt, tính cách vừa kiêu căng lại tùy hứng.
Người bên dưới không dám nói nhiều, nhanh chóng làm theo lệnh.
Ánh nắng ngày xuân chiếu rọi rực rỡ, tiểu thư Tống gia ra ngoài phô trương không nhỏ, cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến về Thịnh phủ.
*
Ở sân luyện võ của Thịnh phủ, trên một bệ đá xanh cao.
Thịnh Tòng Uyên mặc bồ đồ đen đứng giữa bốn hình nộm gỗ.
Trọng đó đã có ba hình nộm bị vỡ rơi xuống.
Thịnh Tòng Uyên quay lại đối mặt với hình nộm cuối cùng.
Một cú đấm bất ngờ tung ra, cú đấm sắc bén, đánh rất mạnh.
Tiếng nứt vỡ giòn tan bị tiếng đấm mạnh át đi.
Một cơn gió mạnh xẹt qua răng rắc một tiếng, dưới cú đá xoay cuối cùng hình nộm cũng đứt gãy hoàn toàn.
Sân luyện võ lại trở về trạng thái yên bình.
Mấy tên hạ nhân đang chờ đợi ở dưới đài đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Thịnh Tòng Uyên từ từ thu chân đang giơ lên lại, im lặng nhìn nửa bên trái của hình nộm.
Một giọt mồ hôi trong suốt chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh.
Chảy qua cổ, đi vào xương quai xanh và cuối cùng thấm ướt vạt y phục.
Y phục màu đen đẫm mồ hôi bám chặt vào cơ thể làm nổi bật bờ vai rộng, vòng eo thon, cánh tay khỏe mạnh và bộ ngực phập phồng.
Vì đã tiêu hao quá nhiều năng lượng thể lực nên đã làm cho chân tay bủn rủn, nó đang kêu gào chàng đã sử dụng quá tải, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Nhưng cảm giác buồn bực tích tụ trong lồng ngực vẫn dâng trào mãnh liệt khó có thể tan biến.
Ánh mắt Thịnh Tòng Uyên u ám, khàn giọng ra lệnh: “Đổi mấy cái chắc hơn đi.”
Người hầu đứng ở phía trước run rẩy, vội vàng cúi đầu: “Vâng, thiếu gia.”
Người hầu đang muốn xoay người rời đi.
Đột nhiên, có tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài sân luyện võ.
Thịnh Tòng Uyên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo gần như khiến người kia phải dừng bước.
Hơi thở của Tín Vân cứng lại nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa chạy vừa nói: “Thiếu gia, tin tốt! Tin tức cực tốt.”
Lông mày Thịnh Tòng Uyên nhíu chặt, ánh mắt hung ác tỏa ra khí thế không giận mà uy.
Chàng mím chặt môi không nói gì.
Tín Vân đi hai ba bước đã bước lên đài cao, tiến đến gần Thịnh Tòng Uyên, nhỏ giọng báo cáo: “Thiếu gia, Tống cô nương đến rồi.”
Thịnh Tòng Uyên sửng sốt, lông mày vô thức giãn ra, vẻ mặt lạnh lùng cũng hoàn toàn biến mất.
“Ngươi nói cái gì?”
“Tống cô nương, tiểu thư Tống gia, là người mà thiếu gia vừa nhắc đến hiện đang ở trước cửa phủ, hẳn là đã vào rồi.”
Biểu cảm của Thịnh Tòng Uyên chuyển đổi vô cùng nhuần nhuyễn đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên.
Đôi mắt đen sáng lên, chàng tiến lên một bước không thể tin được hỏi người đi theo sau mình: “Sao nàng lại ở đây?”
“Hình như là phu nhân mời, chắc là Tống cô nương đã đến viện của phu nhân rồi.”
"Được, đến Trúc Uyển đi." Vẻ mặt Thịnh Tòng Uyên tràn đầy kinh ngạc lại vui mừng, so với vừa rồi cứ như là hai người khác nhau vậy.
Chàng sải bước nhanh ra khỏi sân luyện võ, đang định đi đến Trúc Uyển thì đột nhiên dừng lại đổi hướng: “Không, về phòng trước, nấu một thùng nước ấm đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Không, nấu nữa thì chậm quá, dùng nước lạnh đi.”
*
Tống Câm Hòa đi theo nha hoàn của Thịnh phủ đến gian nhà được bao quanh bởi rừng trúc.
Thân trúc đĩnh bạt thẳng tắp, xanh tươi bốn mùa.
Trong ngày mùa đông tuyết rơi sương giá trúc vẫn ngạo nghễ kiên cường, khi sang xuân lại càng tràn đầy sức sống.
Tháng trước khi Tống Câm Hòa đến Thịnh phủ dự tiệc thì nàng đã chú ý đến khu rừng trúc này, không ngờ viện chính của Thịnh phủ lại nằm trong khu rừng trúc này.