Lê Tự chẳng đợi giải thích, liền ngồi xuống mép giường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối diện trong im lặng. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lẫm Ký Bạch, Lê Tụ muốn nói lời trách mắng nhưng lại chẳng thể thốt nên câu. Chẳng trách thiên hạ thường bảo “hồng nhan họa thủy”, hắn chỉ khẽ thở dài một tiếng, rồi đưa tay đặt lên trán y, dịu giọng bảo:
“Người nên cau mày... vốn dĩ phải là ta mới đúng.”
Lẫm Ký Bạch ngỡ sẽ bị Lê Tự trách phạt, ai ngờ lại nghe những lời như thế, trong lòng không khỏi mơ hồ khó hiểu. Y còn chưa kịp mở miệng, thì Tẩm Trúc đã bưng thuốc cùng cháo bước vào. Lê Tự chỉ nói một câu:
“Ăn gì đó trước đã.”
Dặn dò Khánh Trúc lui ra, Lê Tự đích thân bưng bát cháo, múc một thìa đưa đến bên môi Lẫm Ký Bạch. Thế nhưng y chỉ lắc đầu, ánh mắt nhìn Lê Tự, tựa như muốn nói: nếu không làm rõ mọi chuyện, chẳng có tâm trí đâu mà ăn.
Lê Tự bất đắc dĩ, đành nhẹ giọng dỗ dành:
“Ăn chút cho có sức, được không?”
Trước khi chuyện kia xảy ra, Lê Tự vẫn luôn đối đãi y như vậy, nhưng lúc này, Lẫm Ký Bạch lại cảm thấy có phần xa lạ. Y đành ngoan ngoãn ăn một thìa, thấy thế, Lê Tự mới cất lời:
“Chuyện này... đừng để kẻ khác hay biết. Đợi ta nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, để nhà họ Lê không bị thiên hạ chê cười.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT