Editor: Quin Quin

"Cô em, phải chi em đến đây sớm hơn vài năm, cứ đi hỏi bừa bất cứ ai xem, có ai mà chưa từng nghe qua tên của anh…"

"Mấy đứa con gái đó, thấy anh là cứ ‘quang quác quang quác’ mà kêu, rồi vẫy khăn lụa cho anh, vừa nhảy vừa gọi tên anh nữa chứ…"

"Chiếc xe máy đầu tiên trong thôn chúng ta…"

Ngay lúc ông chú định tiếp tục khoác lác, thì lại nghe thấy giọng nói đều đều của cô gái tiếp lời: "‘là tôi suốt đêm vận chuyển từ huyện về, người khác muốn ngồi, tôi còn chẳng thèm cho đâu’."

Vốn dĩ đây là một câu nói diễu võ dương oai, nhưng vì chất giọng bình tĩnh của cô, ngược lại lại tạo ra một cảm giác hài hước.

Ông chú: "…"

"Câu này lúc nãy chú đã nói một lần rồi." Phan Thiên Quỳ nhìn đồng hồ, "Mười lăm phút, chú chắc là còn muốn nói tiếp nữa không?"

Đây là lần thứ ba cô khuyên nhủ.

Kể từ lúc ông chú đặt tay lên vai cô, sợi chỉ vàng trên tay cô đã bắt đầu tỏa ra một luồng khí đen như sương mù.

Luồng khí đó từ đầu ngón tay cô gái bò lên đến vai, rồi theo bàn tay đầy bụi bặm của ông chú, từng sợi từng sợi quấn lên.

Tựa như một con rắn đang ẩn nấp trong bóng tối, rình rập, chuẩn bị siết cổ con mồi không nghe lời.

Thật ra cô cũng đã nói thẳng ra rồi, nhưng ——

"Làm gì có chuyện đó? Em lại đang trêu anh trai đúng không, hắc hắc…"

Cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thấy ông chú vẫn còn thao thao bất tuyệt, cô chỉ có thể thử cử động vai, xem có thể hất tay ông ta ra được không ——

Ông ta ngược lại còn siết chặt hơn.

"Sao thế? Vội đuổi anh đi à?"

Ông ta dường như hiểu đây là sự sợ hãi và kinh hãi của cô gái đối với mình, cảm xúc lập tức dâng trào!

"Em muốn đi đâu, hay là nói cho anh nghe đi? Đừng ngại ngùng mà, anh trai đây tốt bụng lắm, không nỡ thấy cô em chịu khổ đâu… Lại đây lại đây, lên xe!"

Ông ta đè vai cô gái, muốn ép cô đi, miệng còn nói: "Tuy là, em trông cũng bình thường thôi, nhưng dù sao cũng gọi là da thịt non mềm. Nếu em chịu chiều anh một chút, uống với anh chút rượu, nấu cho anh bữa cơm, anh giúp em một tay, cũng không phải là không thể…"

Phan Thiên Quỳ nhướng mi, bình tĩnh nói: "Ba."

Không hoảng loạn, không sợ hãi, con ngươi đen nhánh trong mắt cô như một vũng nước lặng, dưới cái nắng gay gắt này cũng toát ra một luồng khí lạnh.

Ba? Ba là có ý gì?

Muốn 300 đồng sao?

Ông chú vốn đang có chút mê muội vì sắc dục cũng hiếm khi bình tĩnh lại được vài giây, nhưng rất nhanh, ông ta liền cho rằng đây là cô gái đang giả vờ mạnh mẽ, rồi lại đưa tay ra bắt lấy tay cô ——

Cảm giác trên tay không đúng lắm.

Lúc này ông ta mới phát hiện, trên ngón áp út của cô, thế mà lại quấn một sợi chỉ vàng.

Sợi chỉ này rõ ràng rất dễ thấy nhưng lại dị thường, lúc nãy ông ta như bị thứ gì đó điều khiển, cứ thế bỏ qua nó.

Đối mặt với màu sắc rực rỡ và lộng lẫy này, ông chú đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, dạ dày như đột nhiên nặng trĩu, nặng đến mức khó có thể chịu đựng.

"Hai."

Kinh sợ, bất tường… những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt không ngừng dâng lên.

Cô em này thật là tà ma, sao lại để thứ này trên người mình!

Mặc dù bản năng mách bảo ông ta, tình hình có vẻ không ổn, nhưng đã đến bước này rồi, làm gì có chuyện dừng tay?

Vì vậy, sau vài giây đấu tranh nội tâm, cuối cùng ông ta vẫn nhếch mép, cười hắc hắc rồi lao về phía cô gái: "Thôi nào, đừng đùa với anh trai nữa! Trò chuyện với anh lâu như vậy, anh biết em cũng bằng lòng rồi, ngại ngùng cái gì chứ…!"

Cùng lúc đó, cô gái nhẹ giọng nói: "Một."

Động tác của ông ta khựng lại.

Như bị nhấn nút tạm dừng, ông ta đứng yên tại chỗ, nhưng trái ngược với điều đó, cái bóng dưới chân ông ta đột nhiên vặn vẹo!

Chỉ trong nháy mắt, cái bóng đen như sương mù đó đã hoàn thành các động tác cúi người, đâm mạnh, và xâm nhập.

Hệ thống còn chưa kịp la hét om sòm, đã thấy mắt ông chú trợn ngược lên, hai tròng mắt run rẩy dữ dội.

Như thể… có thứ gì đó đang ấp nở bên trong, chuẩn bị phá vỏ chui ra.

"Hô… hô a… cát…" Trong miệng ông ta phát ra những âm thanh cổ họng kỳ quái, khó hiểu, đây không giống như âm thanh phát ra từ sự cọ xát của dây thanh quản con người, mà giống với tiếng gầm gừ của một sinh vật kỳ dị nào đó hơn.

Nước dãi hòa với bọt mép trào ra từ khóe miệng, ông ta loạng choạng che cổ họng, lảo đảo lùi lại hai bước.

"Tìm thấy rồi…" Một giọng nói quỷ dị và trống rỗng như thể vọng xuống từ trên trời.

[…! Tình hình gì thế này!!]

Hệ thống trước đây chưa từng vào loại thế giới đặc dị này, toàn là ở trong các thế giới nhỏ có bối cảnh học đường hoặc giới giải trí xúi giục các ký chủ khác và đám vai phụ tát nhau, lúc này nhất thời có chút luống cuống.

Phan Thiên Quỳ không nói gì.

Nó đến rồi.

Yêu vật mà trước đây chỉ gặp trong mơ, cuối cùng cũng sắp đối mặt ngoài đời thực.

Trước khi hệ thống cảnh báo, cô đã nắm chặt ô, một chân lùi lại nửa bước, lưng thẳng tắp.

*

Vài giây sau, ông chú ngừng run rẩy. Tròng mắt của ông ta cũng đã quay trở lại, không còn là màu trắng toàn bộ đáng sợ nữa.

Phan Thiên Quỳ không chắc lúc này mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với ông ta, cô dường như không nhìn thấy những ảo thuật che mắt người khác, vậy thì vấn đề là ——

Đối mặt với một gã đang nhe miệng, lộ ra những chiếc răng nanh trắng ởn, cô rốt cuộc nên gọi là "chú", hay là nên gọi là "anh trai" đây?

Nhưng rất nhanh, câu hỏi này đã có câu trả lời.

Bàn tay phủ đầy vảy kia, với một tư thế kỳ diệu, có thể được gọi là "thâm tình chân thành", nắm lấy tay cô: "Chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau… Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi."

Cô gái gật đầu, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ vui mừng: "Tôi đến để giữ lời hứa."

Nhìn vào khuôn mặt đầy vảy đó vài giây, cô vô cảm bổ sung: "…Thân, ái."

Đối với một người không giỏi nói dối mà nói, đây đã là giới hạn rồi.

Đối phương dường như không để tâm đến thái độ đột nhiên trở nên lạnh nhạt của cô, mà hai tay siết chặt cánh tay cô gái, móng tay cứng rắn ngày càng dài ra, như những lưỡi dao rọc giấy sắc bén được đẩy ra từng đoạn.

Miệng nó lẩm bẩm: "Để anh xem, em yêu đến mức nào… A ——!"

Như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi, sắc mặt nó đột nhiên thay đổi: "Sao lại thành ra thế này!"

Không cho Phan Thiên Quỳ cơ hội nói chuyện, nó cuồng loạn hét lên, cảm xúc hoàn toàn rơi vào trạng thái suy sụp: "Dơ bẩn, dơ bẩn! Tân nương tử và linh hồn của tân nương tử, không thể sử dụng…"

Tiếng rít "tê tê" từ cổ họng không ngớt bên tai, nghe mà người ta sởn cả da gà.

[Trời đất, chỉ bị người khác nắm vai thôi mà trong mắt nó đã là ‘dơ bẩn’? ] hệ thống kinh ngạc nói, [Xét nét đến mức này, đáng lẽ phải bị đưa đi kiểm duyệt sách giáo khoa rồi!]

Phan Thiên Quỳ thầm nghĩ: Có phải nó đã nhận ra mình là người từ bên ngoài đến không?

[Không!] hệ thống quả quyết nói, [Không thể nào xảy ra BUG lớn như vậy được!]

Nếu ngay cả một con cá tạp cũng có thể nhận ra, thì vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, điều này có nghĩa là, sớm hay muộn các nhân vật cốt truyện quan trọng cũng sẽ phát hiện ra chuyện này.

Nếu để họ biết, rằng mình chỉ đang sống trong một cuốn truyện tranh… hậu quả sẽ thế nào, hệ thống không dám tưởng tượng.

Phan Thiên Quỳ điều chỉnh lại suy nghĩ.

Nếu không phải đã biết cô là người từ bên ngoài đến, vậy thì, chẳng lẽ là…

Cô gái nghiêm túc nói: "Nếu anh cần ‘tình yêu’… xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố gắng."

—— chỉ có thể cho rằng, đối phương có một loại năng lực nào đó có thể kiểm tra "chỉ số tình yêu".

Trước nay chỉ có chuyện yêu vật mê hoặc con người, vậy mà khoảnh khắc này, động tác của nó dừng lại, như thể thật sự sắp tin vào lời hứa của cô.

Nhưng rất nhanh, nó lại nổi giận.

"Không đúng, không đúng… Ngươi đang nói dối!" Miệng nó phun ra chiếc lưỡi chẻ đôi đen nhánh, không ngừng "ngửi" quanh mái tóc cô, rít lên, "Một linh hồn hạ đẳng như vậy, không thể cống hiến ra được một chút ‘tình yêu’ nào!"

Xung quanh hốc mắt nó đột nhiên nổi lên lớp sừng giống như vảy cá, màu sắc loang lổ, xanh xanh đen đen, những mảng nhỏ li ti như những quả trứng xếp chồng lên nhau, đáng sợ và ghê tởm.

Nó đi vòng quanh cô gái, trong con ngươi dựng đứng lạnh lẽo là một mùi máu tanh nồng đậm: "Tình yêu là gì? Tình yêu là chiếm hữu, độc chiếm và hủy diệt, còn ngươi…"

Thế mà lại có một con người đáng thương như vậy. Thật nực cười, linh hồn của cô là màu trắng tinh khiết mà nó ghét, không nhìn thấy một chút dục niệm và vọng tưởng nào.

Giống như một con dê non ngây thơ, nuốt vào cũng chỉ có thể cảm nhận được vị của một cục tẩy —— nhạt nhẽo, trống rỗng, lại vô vị!

Cô vừa không hiểu tình yêu, cũng không thể đáp lại sự mong đợi tình yêu của người khác.

Thế nhưng… chỉ có tình yêu đen tối sa đọa đến cực điểm, mới là vật cống hiến tuyệt hảo cho thần!

Cuối cùng, nó dừng lại, hạ quyết tâm.

"Ngươi, vô dụng."

Vật tế phẩm như vậy, cho dù có tốn nhiều thời gian để cải tạo, e rằng cũng khó có hiệu quả.

Móng tay sắc nhọn của nó đâm vào vị trí trái tim cô gái, lạnh lùng nói: "Vật tế phẩm vô dụng, vậy thì chỉ có thể… ăn thịt!"

Ba chữ cuối cùng, nó nói rất nhẹ, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, miệng nó phồng lên như một quả bóng bay, cơ bắp co giật, ngay lập tức chiếm trọn cả khuôn mặt.

"Cho ta, lấy đây ——"

Cổ nó như một sợi dây thun có thể co giãn, phần đầu như một chiếc lò xo đột ngột lao tới ——

"Bụp"!

Cô bé nhanh tay nhanh mắt, chỉ cần xoay cổ tay một cái, đã dùng ô đỡ được.

Vừa vặn chặn đứng cái miệng rộng ngoác của đối phương!

Chất lỏng màu xanh đậm tí tách rơi xuống mặt ô, làm vấy bẩn chiếc ô trắng tinh đến loang lổ.

[Quỳ Quỳ ——! Không sao chứ, không sao chứ, không sao chứ!]

"Ừm."

Cô dừng một chút: "Bây giờ vẫn chưa có chuyện gì."

Giọng cô vẫn còn khá ổn định, chỉ là khóe môi hơi mím chặt —— có thể thấy, nội tâm cô không hoàn toàn bình tĩnh.

Đối phương dù sao cũng là yêu vật khát máu, không có nhiều kiên nhẫn. Khi phát hiện không thể mê hoặc được con mồi, chúng sẽ từ bỏ việc ngụy trang, chuyển sang tấn công bằng thực thể.

Nói thật, đối với con người, đây có lẽ lại là một chuyện tốt.

Hiện nguyên hình, từ bỏ ảo thuật, đây là từ bỏ ưu thế lớn nhất của yêu vật —— về mặt cận chiến, yêu vật cấp thấp chưa chắc đã thắng được con người.

Vì vậy, ở thời cổ đại, một bộ phận người có võ nghệ cao cường đã có thể thoát khỏi ma trảo, và để lại những truyền thuyết trảm yêu trừ ma.

Nhưng mà…

Tay cầm ô của Phan Thiên Quỳ đang run lên, mồ hôi từ thái dương cô tuôn ra như suối.

Cái từ "võ nghệ cao cường" này, chẳng có liên quan gì đến một người qua đường yếu đuối như cô cả.

Cứ tiếp tục thế này… rất không ổn.

Phan Thiên Quỳ lý trí đưa ra phán đoán này.

[Đây không phải là đưa ra phán đoán, đây là tuyên án tử hình rồi!] hệ thống không nhịn được mà châm chọc, [Lúc này đáng lẽ phải hét lớn cứu mạng mới đúng chứ!]

Nó sắp suy sụp rồi, không phải vì chuyện gì khác, mà là…

Xấu quá! Sao trên đời này lại có thứ xấu như vậy!

Chỉ cần nhìn thêm một cái thôi cũng cảm thấy mắt sắp thối rữa rồi!

"Kêu cứu mạng không có tác dụng lớn, trên con đường này không có ai cả, hơn nữa gọi người thường đến để toi mạng cũng không cần thiết."

Hệ thống oa oa nói: [Chị chỉ cần chạy nhanh hơn lá chắn thịt là được rồi.]

Phan Thiên Quỳ: …Chà.

Đối mặt với ý tưởng giản đơn "ch·ết bạn không ch·ết tôi" của hệ thống, Phan Thiên Quỳ hiếm khi cảm thấy bị nghẹn lời một cách vi diệu.

Cô không tranh luận vấn đề này với nó, chỉ ngắn gọn nói: "Nó nhắm vào chị, kéo lá chắn thịt cũng vô dụng."

Hệ thống cũng không giúp được gì, chỉ đành run lẩy bẩy nói: [Quỳ Quỳ, chị không thể xảy ra chuyện ở đây được đâu!]

[Hu hu, điểm tích lũy của chúng ta! KPI! Kỳ nghỉ phép hàng năm! Tất cả đều sẽ tan thành mây khói!]

Lúc này cũng không biết nam chính ở đâu, có thể nói là đang trong tình trạng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Ngoại trừ dị năng giả, những người thường khác đến đây, thật sự cũng chỉ có công năng "lá chắn thịt" mà thôi.

Nghĩ đến đây, hệ thống bi thương từ trong tâm, lại gào lên: [Nếu nhiệm vụ thất bại, bên phía nam chính không có ai đỡ đao vào thời khắc mấu chốt, thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ đó! Hậu quả sẽ siêu nghiêm trọng! Quỳ Quỳ, làm sao bây giờ!]

Ánh mắt của Phan Thiên Quỳ càng thêm vi diệu.

Xét theo tình hình hiện tại, chắc chắn là cô đỡ đao cho nam chính, chứ không phải ngược lại sao?

[…… Hu hu.]

Không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Lúc nãy cô đã thử rồi, vảy của yêu vật cực kỳ cứng rắn, với sức của cô căn bản không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của đối phương.

Vậy thì chỉ còn một cách.

[Chị định…]

Bản thể của đối phương hẳn là rắn, vậy chỉ có thể đánh cược một phen rằng hắn sẽ nuốt chửng con mồi, rồi từ bên trong dùng dao nhọn phá bụng.

Hệ thống nôn ọe: [Bị thứ xấu xí này nuốt vào, rồi trộn lẫn với chất nhầy ướt át trơn trượt và dịch tiêu hóa hôi thối… Uạ! Sẽ ch·ết đó!]

Sẽ không.

[Ai…?]

Sẽ không ch·ết.

Phan Thiên Quỳ lặp lại trong lòng.

Cô sẽ cố gắng cầm cự cho đến khi nam chính đến, hoàn thành nhiệm vụ rồi mới tắt thở.

[Nhưng, nhưng mà ——!]

Phan Thiên Quỳ dừng một chút: Chị rất có thể chịu đựng, không cần lo lắng chị sẽ ch·ết trước nam chính.

Cô là nhân viên công tác, lại cầm thẻ thân phận "người qua đường", cho nên, thế giới cũng sẽ không đi sắp đặt một cách chi tiết nguyên nhân cái ch·ết của một nhân vật quần chúng.

Về lý thuyết, chỉ cần tinh thần cô không suy sụp, sẽ không bị ý chí của thế giới cưỡng chế loại bỏ ra ngoài.

Đây được xem là một trong số ít những ưu điểm của thân phận người qua đường.

—— cô rất có thể chịu đựng.

Đây là nguyên nhân căn bản cô được lựa chọn.

Điểm này, hệ thống đương nhiên cũng hiểu, chỉ là ——

[A a a, nhưng mà bị gặm sẽ siêu cấp đau!! &#*¥…]

Phan Thiên Quỳ không nghe rõ nó đang nói gì, nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ thu ô lại, bình tĩnh nhìn yêu vật đang lao về phía mình.

Thấy cô gái bó tay chịu trói, cổ họng nó phát ra một trận la hét điên cuồng, như thể có vô số giọng nam nữ cao thấp mập ốm khác nhau đang bóp giọng cùng gào thét: "Những kẻ dơ bẩn không kính thần linh, đều phải, bị tiêu diệt ——"

Mùi tanh hôi bẩn thỉu phun ra từ khoang miệng đầy răng nanh, là mùi thịt thối rữa dưới cái nóng mùa hè.

Ngay khi những chiếc răng trắng bệch đầy chất nhầy sắp chạm vào đầu cô gái ——

Vút!

Một chiếc ba lô hai quai màu đen cùng với tiếng xé gió lao tới, "bụp" một tiếng trúng ngay vào mặt bên của nó, ném đối phương lộn nhào xuống đất, lăn vài vòng.

Hệ thống đang che mắt run lẩy bẩy: […Ai?]

Ngay cả một cô bé mặt lạnh như Phan Thiên Quỳ, lúc này cũng hơi biến sắc.

…Đây chính là, yêu quái mà.

Có thể một đòn ném yêu quái bay ra một tiếng "đông", sức ném ba lô này phải lớn đến mức nào?

Tiếng rít lải nhải kia dừng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.

Làn gió nhẹ nhàng phất qua váy cô, như thể đang an ủi cô gái bị kinh hãi.

Một giọng thiếu niên trong trẻo truyền đến từ sau lưng cô: "A, xin lỗi xin lỗi, trượt chân một cái, không cẩn thận ném ba lô đi."

Một bàn tay với những đốt ngón tay thon dài vươn ra, nhặt chiếc ba lô lên.

Chàng trai mặc áo hoodie đỏ đen, một tay xách ba lô, đứng từ trên cao nhìn xuống ông chú đang ngã ngửa trên đất, trên mặt là nụ cười trong trẻo và sảng khoái: "Không sao chứ?"

Phan Thiên Quỳ ngẩn người.

Cậu tuy là nói với ông chú, nhưng ánh mắt lại rõ ràng… đang nhìn mình.

Trong đầu cô truyền đến tiếng khóc vì quá vui mừng của hệ thống: [Là nam chính!]


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play