Editor: Quin Quin
Thế giới thực, Internet, diễn đàn Nam Hà Bảo - Khu thảo luận Quốc Mạn.
――――――
【 Truyện tranh mới 《Liệt Hỏa Thiêu Nguyên》 của Thỏ Cọ Màu Pi bắt đầu được đăng dài kỳ, phân loại lại là "Thiếu niên nhiệt huyết"… Sao thế, có ai đọc qua rồi vào nói vài câu không? 】
[0L]: Như tiêu đề, cái tên hố hàng Thỏ Cọ Màu Pi này, là ở giới thanh niên thanh danh hỗn loạn không sống nổi nữa, nên chạy sang truyện thiếu niên để tai họa mầm non tổ quốc à?
[1L]: Chưa xem bộ trước của cậu này, tình hình thế nào? Bộ này mở đầu khá hay, tiết tấu nhanh, rất kịch tính.
[2L]: Thỏ tặc ra truyện mới à? Lần này là đề tài gì thế?
[3L]: Đô thị dị năng, để tôi copy tóm tắt cho cậu này, "Thành phố Khung Hải nơi nam chính Lâm Mộ Hoảng sinh sống đi đầu trong việc xuất hiện hiện tượng phản tổ, các loại linh dị thần quái được ghi lại trong sách cổ lần lượt xuất hiện, tấn công con người khắp nơi. Và đối lập với điều đó là sự xuất hiện của các dị năng giả, chiến đấu chống lại những quỷ quái phản tổ mất kiểm soát." —— đại khái là tình hình như vậy.
[4L]: Gì, "Thành phố Khung Hải"? Phụt, sao hắn không viết thẳng là "Thành phố Phức Hải" luôn đi. Quy hoạch thành phố sao chép y nguyên, mấy chương đầu đến cả Thiên Ngự Tháp cũng được sao chép một một, tôi là người Phức Hải xem mà cảm giác nhập vai quá mức.
――――――
(Thành phố Phức Hải là thành phố cảng ven biển nổi tiếng trong nước, còn Thiên Ngự Tháp là công trình kiến trúc tiêu biểu của địa phương, đã có lịch sử 500 năm, thuộc đơn vị bảo hộ di tích văn hóa trọng điểm.)
――――――
[6L]: Thật không dám giấu giếm, nhà tôi ở ngay cạnh Thiên Ngự Tháp, gần đây toàn gặp ác mộng, cái ch·ết thảm thiết y như người qua đường bị yêu vật cấp cao cắn đứt đầu trong truyện tranh, sợ chết khiếp đi được…
[7L]: Dù sao cũng là người qua đường, có được toàn thây là may lắm rồi… Tìm được đường sống trong chỗ ch·ết đó là đãi ngộ của nam chính được chưa!
[8L]: A? Hả? Không phải đâu không phải đâu, các người thật sự nghiêm túc thảo luận cốt truyện đấy à?
[9L]: Không thể tưởng tượng nổi, bộ truyện tranh trước của Thỏ tặc kết cục điên rồ như vậy mà vẫn còn nhiều người đọc thế… Hóa ra những kẻ ngốc lại ở ngay bên cạnh mình?
[10L]: Đừng vơ đũa cả nắm chứ, đây là lần đầu tiên tôi theo dõi truyện tranh của Thỏ Cọ Màu… Ai đó phổ cập khoa học một chút đi, bộ trước ông ta làm gì thế?
[11L]: Bản tóm tắt: Nam chính mở hậu cung, thu luôn ba cô em về ngủ chung chăn, nữ chính vốn hiền dịu nhu mì như thỏ trắng suốt nửa đầu truyện bỗng một đêm phát điên, biến thành BOSS số một thế giới, người gặp gi·ết người, Phật gặp diệt Phật. Thỏ tặc nghĩ mãi không ra cách giải quyết, dứt khoát để nữ chính xử luôn nam chính… Cái cảnh cô ấy xách con dao phay, mặt đầy máu tôi còn không dám nhớ lại.
[12L]: Đúng là Thần Khí Giới Sắc mà.
[13L]: Không thể nào, sao lại có tác giả phản xã hội như vậy? Không phải tôi nói chứ, thường thì những lúc thế này, thật sự không thể cứu vãn được nữa, không phải là sẽ để nam chính bùng nổ sức mạnh, buff thêm tí là được sao, có gì khó đâu?
[13L]: Cười ch·ết, không ngờ tới đúng không. Trông chờ nam chính được buff? Thỏ tặc bảo, buff cái búa, tất cả chúng mày ch·ết hết cho tao [nhe răng cười]
――――――
Hệ thống đang lướt web bằng một tâm hai ý với mạng vũ trụ: …?
Nó trợn tròn mắt, nhanh chóng mở trang truyện tranh Mông Thụ, tìm đến tài khoản "Thỏ Cọ Màu Pi", lập tức chết đứng.
Chấm điểm 2.1, thấp hơn 99% truyện tranh trên trang!
Không đề cử!
Bình luận tiêu cực như lũ!
Mở khu bình luận, bình luận nào cũng hét lớn "chạy mau".
Hệ thống liếc nhìn những điểm chính của cốt truyện, càng xem càng thấy quen mắt ——
Đây chẳng phải là trường hợp tiêu cực mà Cục Thời Không lần nào huấn luyện cũng nhắc đến sao?
*
Chuyện này có thể tóm gọn trong một câu, đó là: Xin hãy xem một lão công nhân ỷ vào mình biết cốt truyện mà làm bậy rốt cuộc có thể gây ra mớ hỗn độn không thể cứu vãn đến mức nào.
Lần đó, ký chủ rõ ràng được lắp ráp "hệ thống nam phụ", nhưng hắn lại không muốn chịu dưới người khác, dùng đủ mọi cách cướp đoạt cơ duyên của nữ chính, biến một cốt truyện hay ho thành hành trình Long Ngạo Thiên của hắn.
Người xem đều cho rằng, nữ chính là vì nam chính mở hậu cung nên mới ghen tuông mà hắc hóa, trên thực tế ——
Đó đã là sản phẩm sau khi hệ thống cố gắng hết sức sửa chữa rồi!
Sự thật là: Nữ chính không biết bằng cách nào đã biết được sự tồn tại của hệ thống nam phụ. Cô ấy ngạc nhiên phát hiện ra rằng, mình vốn có thể có một cuộc đời rộng lớn và mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại bị giam hãm trong một góc, ngày ngày ở hậu trạch suy nghĩ làm thế nào để tranh sủng, tình địch lại toàn là những người lẽ ra phải trở thành bạn bè sinh tử.
Bởi vì cốt truyện đều bị lão công nhân cướp mất, dẫn đến việc cô căn bản không có cơ hội quen biết họ.
Tâm lý của cô ấy cứ thế mà sụp đổ.
Sau đó, đã xảy ra sự kiện kinh khủng nhất kể từ khi Cục Thời Không thành lập. Nữ chính b·ị c·ướp đi tất cả cơ duyên đã tu luyện lại từ đầu, công lực tăng nhanh hơn cả tuyến cốt truyện bình thường, trực tiếp hắc hóa thành lỗ đen lớn nhất từ trước đến nay, đuổi theo tên lão công nhân đang chạy vắt giò lên cổ một mạch gi·ết đến tận tổng bộ.
Tòa nhà bị phá hủy hơn một nửa, đầu của sếp suýt bị lật tung, phải quỳ trên đất khóc lóc kêu "bà cố nội".
Tòa nhà mà Phan Thiên Quỳ thấy khi nhận chức, đều là được xây mới sau này.
Sự thật chứng minh, trong thế giới nhỏ, tốt nhất là nên kẹp chặt đuôi làm người.
Khí vận chi tử một khi nổi điên, dưới sự trợ giúp của ý chí thế giới, gần như có thể quét sạch mọi thứ, ký chủ gần như chỉ có thể bị mặc sức xoa nắn, bố trí, ngay cả hệ thống cũng không cứu được.
Đối với nhân viên công tác mà nói, đây được coi là một trong những tình huống nguy hiểm nhất.
Đương nhiên, sau này Cục Thời Không cũng đã rút kinh nghiệm xương máu, viết lại một bộ chương trình ẩn thân —— đây cũng là lý do mà hệ thống nói với Phan Thiên Quỳ "tuyệt đối không thể để nhân vật trong nguyên tác phát hiện là người từ bên ngoài đến".
Đằng sau đó đều là lịch sử đẫm máu và nước mắt!
Chuyện này cơ bản tất cả các hệ thống đều biết, nó nghe xong còn vui mừng một thời gian dài, cho đến bây giờ, nó phát hiện thế giới nhỏ mình đang phụ trách bị treo dưới bút danh hố cha này ——
Nụ cười đột nhiên đông cứng.
…À, không, cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhìn một đống bình luận "không xem" bên dưới, trong lòng hệ thống thậm chí còn có chút tự mãn.
Đa số hệ thống đều có yêu cầu về KPI (lượt xem), nhưng không bao gồm hệ thống người qua đường —— lượt xem có cao đến đâu, về cơ bản căng hết sức cũng chỉ được ban ơn cho đến vai phụ.
Có liên quan gì đến người qua đường không?
Nghĩ theo hướng thực dụng hơn, hệ thống ước gì càng ít người xem càng tốt. Nhiều người xem, độc giả tự nhiên sẽ có nhiều yêu cầu hơn đối với truyện tranh (như việc nữ chính đột nhiên gi·ết ch·ết nam chính đột ngột sẽ gây ra sự sụt giảm lớn về KPI, từ đó ảnh hưởng đến kỳ nghỉ phép và đánh giá), đó là những trở ngại vô hình.
Nó âm thầm nghĩ, tốt nhất là độc giả chạy hết đi, như vậy là có thể xin đóng cửa thế giới nhỏ này, nó và Quỳ Quỳ cũng không cần phải tiếp xúc với những thứ ghê tởm đó nữa.
Đang mơ mộng đẹp như vậy, vừa làm mới trang, nó lại thấy một bình luận với phong cách hoàn toàn khác nhảy ra ——
――――――
[72L]: Tôi không quan tâm bộ trước cậu ta viết cái gì, tôi chỉ muốn nói… nhân vật mới nhất "Phan Thiên Quỳ" xinh đẹp quá đi, hu hu hu!
[73L] Tôi xem nãy giờ, chỉ muốn nói một câu, các người không xem là đúng rồi, như vậy Quỳ Quỳ chính là vợ của một mình tôi. Hắc hắc hắc… Vợ ơi, vợ trong mộng của tôi…
[74L]: Trò gì để câu view thế này… Khoan đã, đây thật sự là cô em xinh đẹp mà Thỏ tặc có thể vẽ ra sao? Xinh quá đi mất!
[75L]: Lại xinh đẹp cũng không xem… Chết tiệt, nhưng mà xinh đẹp đến mức hơi quá đáng rồi đấy!
[76L]: Vãi nồi!
[77L]: Vãi nồi!
[78L]: Vãi cả nồi!!
――――――
Hệ thống: …?
Khoan đã, đây là cái gì vậy?
Nó không có thuê thủy quân mà?
Nó ngơ ngác làm mới trang một lần nữa, lúc này mới phát hiện, không khí của cả bài đăng đã sớm đi chệch hướng.
――――――
[93L]: Thật sự, bạn học Phan là kiểu, rất độc đáo và rất thẳng vào tâm hồn… kiểu như vậy đó.
[94L]: Cá nhân tôi thấy, cô ấy còn xinh hơn cả chị Tuyết… Chết tiệt, tôi cứ nghĩ chị Tuyết đã là trần nhà nhan sắc của bộ này rồi.
[95L]: Thật hay giả vậy? Tôi còn chưa xem chương mới nhất, có anh em nào tốt bụng dán hình lên không.
――――――
Không lâu sau, có người xuất hiện để thỏa mãn nguyện vọng của hội chìa tay, trực tiếp dán cả một trang truyện tranh lên.
Trang trước là hình ảnh tấn công tràn trang, đầy sức căng, còn trang sau, cảm giác tác động mạnh mẽ đó đã tan biến gần hết, như nước chảy qua lửa dữ, chỉ còn lại một cảm giác mát lạnh thấm người.
Khung hình thu hẹp lại, đầu tiên xuất hiện là chiếc cằm nhỏ nhắn của cô gái khi mím môi, tiếp theo là bàn tay cô đang nắm chặt ô, chiếc váy bị cát đất làm rách, bắp chân đầy những vết trầy xước loang lổ, và cuối cùng là mắt cá chân tinh xảo bên trên đôi giày da nhỏ.
Chỉ vài chi tiết nhỏ này thôi cũng đã khiến người ta tò mò đến tột độ.
Kỹ năng vẽ của Thỏ Cọ Màu Pi cực kỳ xuất sắc, chỉ với vài khung hình nhỏ này, đã tạo nên một bầu không khí của một mỹ nhân yếu đuối như thể gió thổi là đổ, những vệt máu nhạt và vết thương nhỏ lại càng tăng thêm một vẻ đẹp tàn khốc, lăng ngược.
Khung tranh tiếp theo, là sự xuất hiện chính thức của cô gái.
Đằng sau ông chú đang từ từ ngã xuống đất, cô gái nắm chiếc ô đã được thu lại, đôi mắt mờ mịt nhìn qua.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, cuốn theo không chỉ mái tóc của cô, mà còn là trái tim của người xem.
Như đang đứng trong gió, lại như bị bao phủ bởi sương mù, cô nhè nhẹ ngước mắt lên, khiến người ta không chỉ nín thở, mà còn muốn lắng nghe cô nói ——
【To be continued】
Chương này cứ thế kết thúc đúng lúc, có thể nói là đã nắm bắt được tinh túy của việc cắt chương.
――――――――
[109L]: Vãi, lọt hố ngay lập tức.
[110L]: Các người không có nguyên tắc gì à, đã nói là "xem truyện của Thỏ tặc trừ khi kiếp sau" cơ mà? —— Được rồi tôi cũng không có, Quỳ Quỳ, vợ của tôi! Tôi đến đây!
――――――
Hệ thống: […]
Nhìn số lượng người theo dõi truyện trên trang Mông Thụ tăng vọt, hệ thống choáng váng.
Sao có thể có người chỉ vì một bức ảnh chụp màn hình truyện tranh mà lại chạy đến xem truyện một cách phấn khích, còn nhiệt tình tràn đầy thức đêm sản xuất đồng nhân đồ và những bài văn dài tỏ tình nhân vật chứ?
Không lẽ thật sự có người tam quan đi theo ngũ quan à, không thể nào không thể nào không thể nào?
*
Sự thật chứng minh ——
Thật sự có!
Hơn nữa, còn rất nhiều người!
Lúc này trên diễn đàn có thể nói là tiếng kêu than dậy trời, có phe lăn lộn khóc lóc "không thấy được Quỳ Quỳ nói chuyện tôi sẽ ch·ết", có phe điên cuồng liếm màn hình ngắm mặt "mlem mlem vợ ơi vợ ơi", còn có phe giả vờ trung lập "các người nói xem Quỳ Quỳ có phải nữ chính không… thôi được rồi tôi không giả vờ nữa, Thỏ tặc mau cho Quỳ Quỳ làm nữ chính đi, ngay bây giờ!".
Khu vực Quốc Mạn gần như bị spam bởi các cuộc thảo luận liên quan đến 《Liệt Hỏa Thiêu Nguyên》.
Trong thế giới nhỏ, Phan Thiên Quỳ là một người qua đường bình thường. Nhưng không có vòng hào quang người qua đường áp chế, mắt độc giả không phải mù, cô gái vừa lộ mặt, cả khán đài trực tiếp bùng nổ.
Ngay trong đêm, thứ hạng nhân khí của "Phan Thiên Quỳ" đã từ "không có" vọt vào top 20.
Trong khung bình chọn, những người khác đều có ảnh chụp cá nhân màu, chỉ có Phan Thiên Quỳ, dựa vào một bức ảnh chụp đen trắng mờ ảo (người đăng ảnh rất tinh tế và vô tình đã tô trắng người chú trong cùng khung hình), đã gi·ết ch·ết một đống nhân vật có uy tín, có lời thoại không còn mảnh giáp.
Quản trị viên xem mà choáng váng, liên tục hô hào đã nhiều năm không thấy cảnh mọi người điên cuồng vì một nhân vật như vậy.
Vì khao khát mãnh liệt muốn bày tỏ cảm xúc này, người xem bắt đầu điên cuồng gõ bàn phím viết những bài tiểu luận, thao thao bất tuyệt phân tích hướng đi cốt truyện có thể xảy ra sau này.
Nhưng mà… tất cả đều sai!
Không ai cho rằng, một cô gái xinh đẹp đến mức làm rung động tâm hồn như vậy, lại là một nhân vật qua đường bình thường.
Vì vậy, mọi người đều cố gắng hết sức để thêm đất diễn cho cô, lật đi lật lại những chương truyện tranh đầu tiên, moi ra cả những chi tiết vụn vặt, chỉ để tìm ra manh mối có thể chứng minh thân phận của cô.
Dị năng giả cường đại, đại tiểu thư tập đoàn, kẻ chủ mưu đằng sau… đủ loại phỏng đoán kỳ quái đều có.
Hệ thống: […]
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không ổn, không ổn, rất không ổn!!
Sao có thể coi người qua đường là nhân vật quan trọng, điều này quá đơn phương rồi! Tỉnh lại đi, đám con người ngu xuẩn ——!
Nó nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo choàng của biên tập viên truyện tranh, cố gắng vào cuộc để làm rõ mọi chuyện, kẻo tình hình phát triển đến mức không thể cứu vãn, nhưng mà ——
[Bình luận của bạn có chứa tiết lộ nội dung, không thể đăng.]
Nó thử lại!
Lần này nói vòng vo hơn, mờ ám hơn!
[Bình luận của bạn có chứa tiết lộ nội dung, không thể đăng.]
Trung dịch Trung!
Ghép vần, viết tắt, cộng thêm ký hiệu đồ họa!
Nó không tin!
[Gửi thành công.]
Nó thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, trước mặt nó liền nhảy ra một khung màu đỏ ——
[Hệ thống người qua đường số hiệu 7836, xin chú ý, do l·ạm d·ụng quyền hạn, tư cách đăng bài của bạn đã bị tước đoạt, nếu có dị nghị xin hãy khiếu nại ở hậu trường.]
Hệ thống: A a a a a ——!
Lần này tiêu đời rồi