Editor: Quin Quin
Trước khi tiến vào thế giới nhỏ, hệ thống đã từng nói với cô rằng, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ có ba bước ——
Đúng vậy, mục đích cuối cùng của tất cả những điều này là vì —— "đánh quái".
Thế giới này có bối cảnh về "yêu", chúng bẩm sinh đã sở hữu năng lực ảo thuật để lừa gạt lòng người, lấy nỗi sợ hãi của con người làm thức ăn, phiêu bạt khắp nơi, ẩn nấp trong những ngôi nhà ngói đỏ ở thôn quê hay giữa chốn phồn hoa đô hội.
Để khắc chế những yêu vật này, một số người mang trong mình dị năng đặc biệt cũng thuận theo thời thế mà ra đời.
Đương nhiên, tất cả những điều này không có quan hệ gì lớn với Phan Thiên Quỳ, một người qua đường thì chẳng có quyền lựa chọn gì cả.
Đừng nói đến dị năng, cơ thể này dường như còn có sức khỏe không tốt, đi hai bước chân đã bắt đầu phồng rộp, đúng là một đồ phế vật kiều khí chính hiệu.
Dùng lời của hệ thống mà nói, thì chính là "trông như có số làm th·i th·ể".
Sự thật dường như cũng đúng là như vậy.
*
Sau cơn đau nhói, Phan Thiên Quỳ mở mắt ra.
Trước mặt cô là một tấm khăn trải bàn bằng vải nhung thiên nga in hình chòm sao và ngôi sao sáu cánh, trông có vẻ khá thảm thương, bên trên dính đầy tro hương bị nghiền nát, những chỗ ẩm ướt trông bẩn thỉu, đan sa thì vương vãi chỗ đông chỗ tây.
Ngọn nến trắng khẽ lay động, phần sáp nến đọng lại trên thân nến trông như một khuôn mặt quỷ đang vặn vẹo, há miệng gào thét.
Thân ở trong một bầu không khí quỷ dị như vậy, nhưng cô gái vẫn chỉ chăm chú cúi đầu làm việc của mình.
"Như vậy… là xong rồi!"
Cô gái giơ tay lên ——
Trên ngón áp út tay trái, quấn quanh một sợi chỉ vàng vẫn còn ẩm ướt, cuối sợi chỉ còn thắt một chiếc nơ bướm.
Phan Thiên Quỳ muốn nhìn xem khung cảnh xung quanh, nhưng lại phát hiện cổ mình cứng đờ, không thể cử động được gì.
Cô đành phải tiếp tục làm một người quan sát yên lặng.
Cô gái chắp tay trước ngực, cầu nguyện: "Xin hãy để con được ở bên anh trai… Làm ơn, nhất định phải làm cho anh ấy thích con!"
Nói xong, cô gái liền thổi tắt nến, rồi nằm xuống giường.
Cô gái đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, không để ý đến điều gì khác, nhưng Phan Thiên Quỳ thì lại thấy được ——
Ngay khoảnh khắc ánh nến vụt tắt, cái bóng của cô gái trên bức tường trắng bỗng biến thành một con rắn độc đang há to miệng, lao về phía cô!
Giây tiếp theo, lại là một cơn đau đầu dữ dội.
Đoạn cốt truyện này giống như một đoạn phim đèn chiếu, tựa như những bức ảnh tĩnh được chiếu nối tiếp nhau.
Cô gái mơ một giấc mơ, trong mơ, cô đi vào một căn phòng âm u, ẩm ướt, trần nhà cực thấp, và yêu một người đàn ông.
Cô không thấy rõ mặt anh ta, nhưng cô biết, đó là anh trai mình.
Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, hỏi cô: "Lần sau còn đến gặp anh nữa không?"
Cô không chút do dự mà gật đầu.
Những tiếng tạp âm kỳ lạ xung quanh trở nên lớn hơn một chút, nhưng không sao cả, đây không phải chuyện gì quan trọng.
Mắt cô chỉ nhìn thấy người đàn ông, hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ khác.
Sau khi tỉnh lại, cô buồn bã một lúc lâu, cũng không phát hiện ra sợi chỉ vàng trên ngón tay đã hơi siết lại một chút.
Cô ấy bắt đầu thường xuyên mơ thấy cùng một giấc mơ, từ xa lạ đến quen thuộc.
Những hoa văn kỳ lạ trên trần nhà thấp, lớp rêu xanh ẩm ướt trên tường, hơi nước ẩm ướt trong không khí… từng chi tiết vốn hỗn độn nay lại trở nên rõ ràng hơn.
Ngay cả những tiếng tạp âm kỳ quái đó cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, gần đến mức như thể đang ở ngay bên tai.
Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu cô ——
Cô ấy không phải đang mơ, mà là đang thăm lại chốn cũ. Nơi này, nhất định là có thật ở ngoài đời.
Nói không chừng… thật sự có những thứ như kiếp trước kiếp này!
Anh ấy nói, anh ấy vẫn luôn chờ đợi cô ấy…
Cô ấy muốn gặp người đàn ông đó, nhưng… làm vậy có thật sự ổn không?
*
Cô ấy đã đăng một bài viết lên mạng, kể lại cuộc tao ngộ này, các bình luận bên dưới đều bảo cô ấy, "Đừng".
Cô ấy do dự mãi, rồi nhìn xuống sợi chỉ vàng trên ngón tay.
Hướng dẫn nói phải đợi nó tự nhiên đứt ra, cô ấy đã nghe lời mà không hề tháo nó ra, đến nỗi bây giờ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó.
Không biết có phải là ảo giác không, sợi chỉ vàng vốn tối màu, lúc này lại tươi tắn như một đóa cúc non đang nở rộ, toát ra một vẻ rực rỡ giả tạo đến mức buồn nôn.
Nó như một cây tơ hồng đang hút chất dinh dưỡng, tham lam đến cực điểm mà quấn chặt lấy ngón tay cô, thoáng nhìn qua thậm chí còn tưởng đó là thứ mọc ra từ da thịt.
Nỗi sợ hãi nảy mầm trong lòng, cô ấy vớ lấy cây kéo.
—— Cắt không đứt.
Cô ấy điên cuồng cắt, rồi lại tìm bật lửa để đốt.
Giây tiếp theo, đầu cô ấy nghiêng đi, chiếc bật lửa tuột khỏi tay.
Cô ấy mở mắt ra, vẫn là trần nhà thấp, bức tường ẩm ướt, người đàn ông nửa dựa vào tường mỉm cười với cô.
Răng cô va vào nhau lập cập, nhưng không bao lâu sau, nỗi sợ hãi còn sót lại đã biến mất.
Cô yêu anh ấy biết bao —— cô ấy tự nhủ với lòng mình như vậy.
Người đàn ông dường như không nhận ra sự khác thường của cô ấy, dịu dàng nói: "Chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy, em có bằng lòng đến gặp anh không?"
Mặc dù trong mơ, cô ấy vẫn luôn say mê người đàn ông, nhưng vào khoảnh khắc này, cảm giác khác thường vẫn khiến cô ấy dừng lại.
Khi cô ấy do dự, những tiếng ồn ào cũng cùng lúc dừng lại, toàn bộ không gian yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Một áp lực vô hình cực lớn ập đến, cô ấy như bị một thế lực nào đó ép buộc, chậm rãi gật đầu.
Dường như…
Nếu cô ấy không đồng ý, một chuyện cực kỳ kinh khủng sẽ xảy ra ngay lập tức.
Thấy cô ấy đồng ý, người đàn ông vô cùng vui mừng, hôn lên đỉnh tóc cô, dịu dàng nói như một lời tuyên thệ: "Em là tân nương định mệnh của anh, em sẽ gả cho anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ xa rời."
Tay cô gái ướt đẫm mồ hôi, không ngừng run rẩy.
Phan Thiên Quỳ, người vẫn luôn quan sát từ góc nhìn thứ ba, chìm vào im lặng.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô gái nhìn thấy gì thì không rõ lắm, nhưng Phan Thiên Quỳ lại thấy rằng ——
Thứ không ngừng chạm vào đỉnh tóc cô gái, nói ra vô số lời ngon tiếng ngọt, là một con mãng xà to lớn đến mức đáng sợ.
Con ngươi dựng đứng của nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc cổ yếu ớt của đối phương, bên mép chảy ra thứ dịch sền sệt, màu xanh đậm.
Mùi đó tanh hôi vô cùng, như một tín hiệu cho thấy bữa ăn không mấy ngon lành.
Còn những tiếng tạp âm mà cô gái vẫn luôn nghe thấy, nhưng lại bị một thế lực nào đó ảnh hưởng khiến cô phớt lờ đi, chính là ——
Tiếng của rắn.
Những con rắn lớn nhỏ, không nơi nào là không có, chúng quấn quanh chân, bò trên sàn nhà, uốn lượn trên tường, vân vân…
Đây đâu phải là một ngôi nhà, đây rõ ràng là một cái hang đầy rắn độc!
Ngay trong khoảnh khắc này ——
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, khiến cô gái bừng tỉnh.
Cô ấy thở hổn hển, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Điện thoại là một dãy số lạ, cô bịt tai lại, không dám nghe.
Sau vài tiếng chuông, cuộc gọi bị ngắt, ngay sau đó tiếng tin nhắn "ting ting ting" liên tục vang lên ——
【 Chào cậu, tớ là Lâm Mộ Hoảng, sinh viên của Học viện Vẫn Nhật, xin đừng sợ hãi, tớ không phải người xấu đâu 0-0】
【 Ấy không đúng… hình như người xấu cũng không nói mình là người xấu [cún con kinh ngạc.jpg] A thôi kệ, đây không phải trọng điểm, tớ chỉ muốn hỏi một chút, có phải cậu đã đăng bài trên mạng, nói rằng mình đã làm một nghi thức hiến tế tên là "Cửu Ảnh Mỗ Xá Tâm" không? 】
【 Nếu đúng là vậy, bạn học ơi, phiền cậu liên lạc với tớ ngay lập tức… tình cảnh của cậu bây giờ rất nguy hiểm! 】
Cô gái nghi ngờ nhìn tin nhắn.
Học viện Vẫn Nhật? Chưa từng nghe qua cái này… Hơn nữa, bài đăng của cô ấy cũng không hề nhắc đến bất kỳ thông tin thật nào của mình mà?
Ngược lại, Phan Thiên Quỳ chớp chớp mắt, trong mắt thoáng hiện một tia bất ngờ.
Lâm Mộ Hoảng… Đây là tin nhắn do nam chính gửi tới.
Học viện Vẫn Nhật là một trong những học viện dị năng giả hàng đầu của thành phố Khung Hải, không ít sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ nhậm chức ở Cục An ninh, việc trường có những kênh đặc biệt cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên, dù cảm thấy tin nhắn này có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cô gái lúc này như con chim sợ cành cong, vẫn gọi lại.
Chỉ là, quá trình kết nối cuộc gọi này lại đặc biệt dài.
"Cạch", điện thoại cuối cùng cũng kết nối được.
"Chào cậu!" Cô gái kích động kêu lên, "Xin hỏi cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với tớ không? Tình cảnh rất nguy hiểm là sao, xin hỏi bây giờ tớ cần phải làm gì?"
"Đừng hoảng hốt, bạn học."
Không biết tại sao, giọng nói này lọt vào tai, luôn có một cảm giác quen thuộc.
Người ở đầu dây bên kia dịu dàng an ủi: "Bên tớ sẽ cử người đến bảo vệ cậu, yên tâm, chúng tớ rất có kinh nghiệm đối phó với những chuyện thế này… Cậu cho tớ biết trước, cậu đang ở đâu?"
Cô gái vội vàng đọc địa chỉ nhà mình, lời vừa nói ra, cô đột nhiên như rơi vào hầm băng.
Cô ấy nhận ra, giọng nói này… cô thật sự đã từng nghe qua.
Đó là… giọng của người đàn ông trong mơ.
Giây tiếp theo, âm thanh trong ống nghe trở nên chói tai và méo mó: "Em không thoát được đâu, em không thoát được đâu, tân nương tử, mau đến đây, đến đây! Anh đang trên đường đi tìm em, anh muốn đến bên cạnh en… Em ở đâu, em ở đâu, em ở đâu ——!"
Cô gái hét lên một tiếng, ném điện thoại đi. Cô ấy lồm cồm bò dậy, lao đến bàn, lấy đi chiếc điện thoại mới mà cô ấy còn chưa kịp kích hoạt, vội vàng xách túi xách, cầm ô rồi lao ra ngoài.
Cô ấy không muốn ở lại đây nữa, đáng sợ quá! Mọi thứ đều trở nên thật kinh khủng!
Cô ấy kéo cửa ra, bước một chân ra ngoài ——
"A a a ——!"
Cô ấy hét lên rồi ngồi bật dậy, lại phát hiện mình đang ngồi trên một mảnh đất vàng hoàn toàn xa lạ, như thể vừa bừng tỉnh từ một cơn ác mộng dài.
Đây là… nơi nào?
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện cánh cửa đã biến mất, đập vào mắt chỉ có con đường đất vàng dài vô tận và cây cối xanh um tươi tốt.
Tiếng ve sầu trên đầu kêu vang.
*
Chàng trai trẻ tháo tai nghe xuống, hơi phiền não gãi gãi đầu, quay lại hỏi: "Chị Tuyết, tin nhắn gửi đi rồi, cô ấy không trả lời, điện thoại cũng không nghe máy… Làm sao bây giờ? Có cần qua đó tìm cô ấy không?"
Vừa nói, chấm đỏ trên màn hình máy tính đột nhiên nhấp nháy vài cái, nhanh chóng nhảy đến một nơi khác.
"A, vị trí đột nhiên thay đổi rồi…" Cậu chậm rãi đọc ra định vị, "Huyện Vạn Sơn, thành phố Khung Hải… Đó không phải là gần chỗ chúng ta sao?"
*
Thấy Phan Thiên Quỳ mãi không nói gì, hệ thống tò mò: [Cốt truyện nói gì thế? Cho em xem với!]
…Không được đâu.
Phan Thiên Quỳ cố gắng ngăn cản.
—— Không thành công.
Tục ngữ có câu, sự tò mò có thể gi·ết ch·ết hệ thống.
Quả nhiên, sau khi xem xong đoạn cốt truyện này, hệ thống thăng thiên ngay tại chỗ: [Quỳ Quỳ, thần của em, chị xem hết được kiểu gì vậy… Nó còn có cả trải nghiệm nhập vai nữa, a a a a cái cảm giác rắn bò trên chân rõ ràng quá, em ch·ết mất!]
Nó thấy tiểu ký chủ xem xong, vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh như ban đầu, không hề có chút dao động cảm xúc nào, nên cứ nghĩ đây chỉ là một đoạn cốt truyện bình thường!
Chủ quan quá rồi!
Cô gái nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: "…… Vậy, vỗ về nhé?"
—— Đã bảo là đừng xem rồi mà.
Hệ thống run rẩy xong, lại cảnh giác nói: [Cô ấy cứ gọi "anh trai" là ai vậy? Không thể nào là anh ruột thật được, đề tài không cho phép đâu. Lẽ nào là một ngôi sao nào đó?]
Phan Thiên Quỳ lắc đầu, tỏ ý cô cũng không rõ.
Cô có thể nhìn thấy "sự thật" ngay từ đầu, ngược lại không thể trải nghiệm được "sự giả dối" trông như thế nào.
Cũng giống như cô hoàn toàn không biết, hình ảnh mà cô gái kia nhìn thấy từ góc nhìn của mình là gì.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì quá quan trọng, quan trọng là ——
Cô lại liếc nhìn phần ghi nhớ trong điện thoại.
【 Nếu cô cảm thấy hối hận, có ý định chấm dứt nghi thức, mời đến Chùa Hồ Tâm, huyện Vạn Sơn, thành phố Khung Hải, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp giúp cô giải tỏa phiền muộn, ôm lấy hạnh phúc. 】
Nếu nhớ không lầm, ở cuối đoạn phim, cô gái vì sợ hãi nên đã ném chiếc điện thoại cũ đi, cầm theo một chiếc điện thoại mới vừa bóc seal, còn chưa qua sử dụng.
Như vậy, những ghi nhớ này, đều là do ai viết vào?
Đặc biệt là, cuối cùng còn đính kèm số điện thoại liên lạc, một bộ dạng nóng lòng "mau gọi cho tôi đi".
Hệ thống lo lắng nói: [Chúng ta… có gọi không?]
Phan Thiên Quỳ bình tĩnh nhắc nhở: "Chúng ta không có sim điện thoại."
[…… Ừ nhỉ.]
Hoàn toàn quên mất vấn đề chí mạng này.
Đúng lúc này, một bàn tay đột ngột vươn tới, bất ngờ nắm chặt lấy vai cô gái ——
"Cô em, đang buồn rầu chuyện gì thế? Bị lạc người thân à? Hay là… nói cho anh đây nghe thử xem?"
Đó là một người chú lái xe bò, mặt mày lấm lem bụi vàng.
Ông ta dừng lại bên cạnh cô, đôi mắt ti hí híp lại nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mờ ám đầy ác ý.
[Làm gì? Làm gì làm gì làm gì?] Hệ thống lập tức cảnh giác, [Lão già này không ổn! Quỳ Quỳ, có nguy hiểm!]
Phan Thiên Quỳ: ……
Cô nhìn ông chú đang cười một cách khả ố, rồi lại nhìn sợi chỉ vàng trên tay mình.
Ờm… nguy hiểm là ai thì còn chưa biết đâu.