Editor: Quin Quin
Huyện Vạn Sơn là huyện có nền kinh tế lạc hậu nhất của thành phố Khung Hải.
Những dãy núi trập trùng bao quanh mảnh đất này, cảnh sắc thiên nhiên tuy thuần khiết và mỹ miều, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là… một vùng đất nguyên thủy chưa được khai phá.
So với khu trung tâm kinh tế phát triển của thành phố Khung Hải, nơi này tựa như một thái cực hoàn toàn khác, nghèo nàn và lạc hậu.
Đất vàng, con đường dài, cây cối xanh um tươi tốt —— cứ ghép nối chúng lại với nhau một cách vô hạn như trò dán hình, là đã tạo nên tất cả những gì tầm mắt có thể thấy được.
Trong một bối cảnh như vậy, việc một cô gái lạ mặt mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện thật sự là một chuyện hiếm thấy, thậm chí là lạc lõng.
Cô dường như sợ lạnh, che một chiếc ô màu trắng tinh, chắn kín cả người mình.
Thứ đạp trên nền đất vàng là một đôi giày da nhỏ có quai cài đơn giản, qua phần cổ tất ngắn lộ ra một đoạn bắp chân thon thả trắng ngần, cái nóng oi ả của ngày hè dường như cũng tan đi trong khoảnh khắc này.
Nói tóm lại, đôi chân này thích hợp để bước trên sàn đá cẩm thạch không một hạt bụi, có thể phản chiếu ánh sáng, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, thấy cảnh này đều không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần, tiện thể hỏi một câu ——
"Cô bé ơi, đi đâu đấy?"
Dù bị hỏi bao nhiêu lần, cô gái cầm ô vẫn sẽ hơi nghiêng người, lịch sự đáp: "Chùa Hồ Tâm."
Giọng cô gái trong trẻo, mát lành, chẳng hề có chút cảm xúc thăng trầm, tựa như tiếng viên băng va vào thành ly thủy tinh, một luồng khí lạnh ẩm ướt cứ thế lan tỏa ra.
Chùa Hồ Tâm?
Người dì đang đi xe đạp điện lộ vẻ mặt mờ mịt: "Chùa đó ở đâu thế?"
Huyện Vạn Sơn tuy kinh tế không phát triển, nhưng chùa chiền lại mọc lên như nấm, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Tuy người dì thuộc như lòng bàn tay những ngôi chùa có tiếng tăm ở địa phương, nhưng rõ ràng cái tên "Chùa Hồ Tâm" này không nằm trong số đó.
Huống hồ ——
"Ở chỗ bọn cô đây, làm gì có cái hồ nào đâu?"
Chùa Hồ Tâm, chùa ở giữa hồ, chí ít cũng phải có một cái hồ mới được chứ?
Thế nhưng…
Huyện Vạn Sơn đúng như tên gọi của nó, phóng tầm mắt ra xa chỉ toàn là núi non trùng điệp, đến một vùng trũng có thể gọi là hồ ao cũng chẳng có.
Nơi cô đang đứng là thôn Long Tử Truân thuộc huyện Vạn Sơn, nơi mà các thầy phong thủy bảo là vùng đất cực nóng cực khô, ngày thường đến một con suối nhỏ cũng khó mà thấy được.
Nghĩ đến đây, người dì không khỏi nhìn cô gái thêm hai lần nữa.
Hay là bị kẻ lừa đảo lừa đến đây rồi?
Bà không tiện nói thẳng ra, đành phải vòng vo: "Cháu là một cô gái nhỏ, có chuyện gì mà nhất thiết phải đến chùa? Lại còn đi đến một nơi không có tên tuổi gì như thế. Hay là để cô giới thiệu cho cháu mấy ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng ở chỗ cô nhé…"
Vừa nói, người dì vừa tò mò nghiêng đầu, hoàn toàn không nhận ra bộ dạng của mình lúc này cực kỳ giống một kẻ nhìn trộm quang minh chính đại.
Giọng của cô bé nghe thì lạnh lùng, lại không mang nhiều cung bậc cảm xúc, nhưng lại không hề khiến người ta ghét, làm người khác không khỏi muốn xem thử người dưới chiếc ô kia trông như thế nào.
Vừa hay, cô gái cũng nghiêng ô đi một chút.
Như thể không chịu nổi ánh mắt nóng rực của đối phương, cô dùng một giọng không chắc chắn lắm, ngoan ngoãn trả lời: "…Chắc là, cầu nhân duyên ạ?"
—— một cô bé thật xinh đẹp!
Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lộng lẫy lộ ra dưới vành ô, làn da trắng đến mức như thể có thể lấp lánh dưới ánh mặt trời, là một vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta phải nín thở ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ là, trên mặt cô không có nhiều biểu cảm, hàng mi mảnh mai cụp xuống, hai con ngươi đen như quả nho tựa như phủ một lớp sương mù, không có tiêu cự —— điều này khiến cô trông càng giống một con búp bê được điêu khắc tỉ mỉ.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, cũng sẽ sầu não vì chuyện nhân duyên sao…
Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu người dì chưa đến nửa giây, ngay sau đó, một cảm giác mơ hồ và choáng váng ập đến, tầm mắt trước mặt bỗng nhòa đi.
Khi mọi thứ rõ ràng trở lại, người dì nhìn kỹ, cô gái trước mặt rõ ràng có một dung mạo rất bình thường, không có bất kỳ điểm nào đáng nói.
Trong lòng bà vô cùng nghi hoặc. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao bà lại có một thoáng cảm thấy, con bé này đẹp như tiên nữ vậy nhỉ?
*
Người dì lại leo lên xe điện, trong lòng vẫn còn bận tâm về cảm giác kỳ lạ trong thoáng chốc ấy.
Bà nghĩ bụng, về phải kể cho mấy bà bạn già nghe về cô bé kỳ quái này mới được.
Thế nhưng, vừa đi được hơn trăm mét, người dì đã nhíu mày.
Bà vắt óc suy nghĩ, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra mình vừa mới bận tâm về chuyện gì.
Nói mới nhớ, hôm nay, hình như bà có gặp một người ở nơi khác đến.
Rồi sao nữa?
Không nhớ ra mặt, cũng chẳng nhớ ra đã nói gì với đối phương.
Đi thêm một đoạn nữa, hàng mày của người dì bất giác giãn ra, miệng cũng bắt đầu ngân nga một giai điệu nhỏ.
—— bà đã hoàn toàn quên mất cô gái kia.
Chiếc váy trắng ấy, chiếc ô ấy, và đôi mắt bình tĩnh dưới vành ô, tất cả đều tan biến như bụi trần.
*
Tiễn người dì đi, Phan Thiên Quỳ còn chưa kịp nói gì, hệ thống trong đầu đã than thở trước: [Vòng hào quang người qua đường quả nhiên bắt đầu phát huy tác dụng rồi… Vẻ đẹp của Quỳ Quỳ sao có thể bị chèn ép đến mức này cơ chứ! Thế này thì hoàn toàn biến thành người vô hình rồi còn gì!]
Phải biết rằng, lúc trước khi Phan Thiên Quỳ đến tổng bộ của Cục Thời Không để báo cáo nhận chức, tất cả hệ thống trong cả tòa nhà đều chạy ra vây xem đấy!
Chưa từng thấy một cô bé nào vừa tinh xảo, yếu ớt, lại vừa lộng lẫy, lạnh lùng như vậy, nếu hệ thống có thể chảy nước miếng thì đảm bảo đại sảnh đã ngập trong biển nước rồi.
Khi đó, gần như tất cả các hệ thống đều cho rằng Phan Thiên Quỳ sẽ được phân vào hệ thống nữ chính, có tệ lắm cũng phải là hệ thống bạch nguyệt quang, nhưng không ngờ, cuối cùng lại là…
Phân vào tay nó, với cái tên —— "Hệ thống người qua đường".
Lãng phí quá, đây thuần túy là phí phạm của trời mà!
Nó tin chắc, tiểu ký chủ nhà mình tuyệt đối đã bị nhắm vào. Rốt cuộc là tên khốn nào lại chơi trò tâm cơ như vậy, bắt nạt người mới không hiểu chuyện, liền phái người ta xuống làm loại nhiệm vụ bên lề này để chèn ép cô chứ?
Nhiệm vụ lần này, từ cấp bậc được phân công đã thể hiện rõ một cảm giác bất thường và đáng ngờ.
—— Cấp A.
Hệ thống vốn nghĩ mình sẽ nhận được cấp E, cao lắm cũng không thể hơn cấp C: …
Trước mắt tối sầm.
Đây thật sự không phải là cố ý cử người đi chịu chết sao?
Tiểu ký chủ thì lại chẳng có ý kiến gì, cô vẫn chưa hiểu cấp A đại diện cho ý nghĩa gì.
Hệ thống đã kháng nghị rất nhiều lần, cấp trên cũng thừa nhận đây là sai sót trong công việc, nhưng không biết đã xảy ra trục trặc gì, mỗi lần sửa đổi địa điểm nhiệm vụ đều sẽ hiện lên thông báo lỗi.
Thế là lại một vòng gà bay chó sủa nữa.
Cãi cọ đến cuối cùng, cấp trên giải quyết dứt khoát, sửa thì không sửa được nữa, chỉ có thể nói, sẽ cố gắng hết sức cung cấp cho họ sự tiện lợi, ví dụ như…
Cung cấp một thân phận người qua đường có liên kết và gắn bó chặt chẽ với cốt truyện.
[‘Chỉ cần ngoan ngoãn đi theo cốt truyện thì có thể hoàn thành tình tiết rồi thoát khỏi thế giới, nói tóm lại, nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn quá lớn cả’ —— bọn họ đã nói với chúng ta như thế, đúng không?]
Hệ thống liếc nhìn ba chữ "Long Tử Truân" to đùng trên cột mốc ven đường.
Đây là cái nơi quái quỷ nào vậy?
Sẽ không lại xảy ra BUG gì nữa chứ?
*
Trong lúc hệ thống đang loay hoay, Phan Thiên Quỳ bình tĩnh mở chiếc túi xách mang theo người, kiểm kê đạo cụ.
Khi nhìn thấy chiếc điện thoại, cô do dự một chút, thử mở khóa bằng khuôn mặt ——
Thành công.
[Mẫu mới nhất đấy, em nhớ cái điện thoại này đắt lắm đúng không? Quỳ Quỳ, lần này thân phận của chị có vẻ là một người có tiền nha.]
Đối mặt với lời cảm thán vô nghĩa của hệ thống, Phan Thiên Quỳ ngoan ngoãn đáp một tiếng "không biết" —— cô không nhận ra rằng, thật ra mình có thể không cần để ý đến nó.
Có lẽ vì mới mua không lâu, điện thoại không có nhiều dấu vết sử dụng, ngay cả ứng dụng cũng chưa cài được mấy cái.
Chạm vào phần ghi nhớ, đập vào mắt là ——
【 Thần chú tình yêu ma pháp siêu hiệu quả! Khiến người trong lòng bạn yêu say đắm trở thành kẻ nô lệ dưới váy bạn như bị trúng tà!
Hệ thống phun ra một ngụm.
Phan Thiên Quỳ lặng lẽ xem tiếp.
Ghi nhớ toàn là các loại thần chú tương tự, có đến cả trăm điều, nội dung trải dài từ cổ chí kim, trong ngoài nước, bao hàm tất cả.
Bàn tay lướt trên màn hình bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Hệ thống châm chọc: [Cái anh chàng được ‘chị’ để mắt tới đúng là một ‘kẻ may mắn’ mà.]
Một bộ combo đủ các loại đòn thế này giáng xuống, không chết cũng phải lột da.
Phan Thiên Quỳ nhỏ giọng nói: "Chị chỉ muốn biết, chị có bắt buộc phải diễn theo hình tượng nhân vật này không…?"
Hệ thống nói một cách não nề: [Chị là người qua đường, không ai quan tâm người qua đường đang làm gì đâu.]
Thân phận người qua đường này, có lợi cũng có hại.
Một mặt cô có thể tự do hoạt động bên ngoài tuyến truyện chính, tham gia vào cốt truyện bất cứ lúc nào cũng không đột ngột, độ tự do rất cao; nhưng mặt khác, thế giới nhỏ này cũng không chú ý đến một người qua đường như cô, rất nhiều chi tiết và manh mối đều cần cô tự mình tìm tòi, thậm chí là bịa đặt.
Trớ trêu thay, Phan Thiên Quỳ, lại rất không giỏi nói dối.
…Khuôn mặt vô cảm đó yên tâm trở lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
*
Phan Thiên Quỳ xem theo thứ tự thời gian, nhạy bén phát hiện ra một thần chú vô cùng đặc biệt.
【 Nghi thức hiến tế Cửu Ảnh Mỗ Xá Tâm - nghi thức hiến tế tình yêu linh nghiệm trăm phần trăm 】
Thần chú này khác với những thần chú "mua gà rán", "vẽ bùa yêu" khác, ngay từ cái nhìn đầu tiên, một cảm giác khó chịu đã dâng lên, cảm giác tim đập nhanh dữ dội va vào thần kinh của cô.
Cô cụp mắt xuống, cố nén cảm giác buồn nôn đột ngột dâng lên trong lồng ngực, mấy giây sau mới xem tiếp.
【 Lấy một tờ giấy vàng mềm.
Dùng đan sa vẽ lên đó một phù chú riêng, viết ra lời yêu thương của bạn.
Ngâm nó trong nước tuyết đã được đun sôi với tro hương, nhân lúc nó còn ẩm thì cuộn thành một sợi chỉ mảnh dài.
Buộc sợi chỉ vào ngón áp út tay trái của mình, quấn ba vòng.
Ngày nào sợi chỉ tự nhiên đứt, chính là khoảnh khắc đối phương và bạn vĩnh viễn không chia lìa. 】
Vĩnh, viễn, không, chia, lìa.
Cái này sao nghe cũng đầy mùi "chúng ta cùng sinh cùng tử, huynh đệ tốt ơi!" chẳng lành gì cả!
Cách đó mấy dòng ghi nhớ, lại xuất hiện một cái nữa ——
【 Nghi thức hiến tế Cửu Ảnh Mỗ Xá Tâm một khi đã thực hiện, sẽ không thể dừng lại, xin hãy thận trọng.
Nếu bạn cảm thấy hối hận, có ý định chấm dứt nghi thức, mời đến Chùa Hồ Tâm, huyện Vạn Sơn, thành phố Khung Hải, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp giúp bạn giải tỏa phiền muộn, ôm lấy hạnh phúc.
Phương thức liên lạc: XXX】
Một người một hệ thống: ……
Phan Thiên Quỳ dời tầm mắt đến tay trái của mình.
Trên ngón tay mềm mại trắng nõn của cô gái, đang quấn ngay ngắn một sợi chỉ nhỏ màu vàng.
[Nếu em nhớ không lầm, nhiệm vụ lần này của nam chính là đến huyện Vạn Sơn điều tra chân tướng vụ án mất tích của các cô gái, phải không?]
Hệ thống run rẩy nói: [Em có một dự cảm không lành cho lắm… ý em là, cái thân phận người qua đường ‘rất then chốt’ mà cấp trên cho lần này, không phải là…]
Nạn nhân?
Hoặc nói, nghiêm trọng hơn một chút… là thi thể của nạn nhân?
Lời của hệ thống còn chưa nói xong, Phan Thiên Quỳ đột nhiên ôm đầu, ngay sau đó như mất hết sức lực, ngã xuống đất.
Hệ thống kinh hãi.
Trước khi nó kịp gào lên như nhân vật chính trong phim bi tình sướt mướt "Quỳ Quỳ đừng chết", nó đã kịp phanh lại, ngăn chặn hành vi mất mặt của chính mình.
Bởi vì nó đột nhiên nhận ra ——
Tiểu ký chủ đang tiếp nhận cốt truyện.