Vụ cá cược chính thức được xác lập, phòng livestream lại đón thêm một làn sóng người xem mới, bình luận trên màn hình trôi càng lúc càng nhanh. Ở đây, 99,99% người đều đang chế giễu Thời Kiến Sơ, 0,01% còn lại thì vì nhan sắc của cậu mà “mắt điếc tai ngơ”, dùng chút kiên cường cuối cùng để ủng hộ.

Thời Kiến Sơ, người bị mười tám chữ “Coi việc người dân no đủ là trách nhiệm, phấn đấu vì nhân loại thoát khỏi đói nghèo” dụ dỗ vào trường Đại học Nông nghiệp, kể từ lúc bước chân vào giảng đường đến nay, đây là lần đầu tiên phải chịu “nỗi nhục tày trời” thế này. Cậu bị chọc cho tức cười, xem ra phải gây dựng lại danh hiệu “cao thủ trồng trọt” ở thế giới này mới được.

Cậu lờ đi những bình luận của khán giả, ngước nhìn trời, cảm thấy thời gian cũng gần tới rồi, bèn tập trung trở lại vào việc đồng áng, thuận tiện giải thích kiến thức trồng trọt: “Loại đất tốt nhất để trồng cây là đất có tính axit trung bình. Đất như vậy giàu chất hữu cơ, có lợi cho sự sinh trưởng của cây trồng.”

“Vậy đất ở đâu thì giàu chất hữu cơ?”

Với tư cách là một tay trồng trọt chuyên nghiệp, Thời Kiến Sơ rất có trách nhiệm truyền đạt kiến thức đúng đắn cho người xem, cũng không quên nhiệm vụ của một streamer mới, cố gắng tương tác với khán giả, nhưng mà—

[Ê, phong cảnh ở đây không tệ nha, hay chủ kênh livestream thám hiểm rừng rậm đi.]

[A a a, lúc chủ kênh cúi xuống eo nhỏ eo thon quá, muốn véo.]

[Vụ cá cược đã leo lên hạng một vạn mấy trên “Bảng Đấu Võ Đài” rồi, chắc chẳng mấy chốc là vào được top chín chữ số thôi.]

[Bao giờ mới hết hai ngày đây!]

[Ủa, chủ kênh vừa nói gì thế?]

Thời Kiến Sơ: “…”

Tốt lắm, tôi nhớ mặt các người rồi đấy!

Khán giả trong phòng livestream hoàn toàn không quan tâm đến việc trồng trọt thế nào, họ chỉ quan tâm đến vụ cá cược, chỉ quan tâm xem kịch vui.

Thời Kiến Sơ quyết định, cậu vẫn nên quay về với thân phận của một người nông dân thì hơn, còn làm streamer gì đó, chỉ là nghề tay trái thôi.

Cậu lặng lẽ xoay người, ngồi xổm xuống, gạt vài cái trên mặt đất để quét sạch lớp lá cây khô vàng, mục nát bị gió thổi tới, rồi đào vài nhát. Cậu áp lòng bàn tay lên mặt đất, cảm nhận kết cấu của đất, lại bốc một nắm đất đưa lên mũi ngửi. Cậu có thể cảm nhận được mùi đất đặc trưng do xạ khuẩn tạo ra trong đất hữu cơ, còn có cả mùi mục của lá cây.

Thời Kiến Sơ ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện vị trí này vô cùng đẹp. Nó không quá xa rừng, có sẵn lá rụng làm phân bón. Mà nó cũng cách rừng một khoảng nhất định, không đến mức để cây cối tranh giành nước và dinh dưỡng với cây trồng.

Khóe môi cậu nở một nụ cười đắc ý, thầm khen ngợi trong lòng: Quả nhiên là cao thủ trồng trọt, cho Thời Thời một like.

Cậu đứng dậy, đẩy chiếc mũ rơm lên một chút, người nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, giơ cao cuốc, bắt đầu cuốc đất.

Mọi người trong phòng livestream trước đó còn đang rôm rả trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến Thời Kiến Sơ. Nhưng dần dần, họ bị mấy động tác của cậu làm cho có chút ngớ người—

[Áp lòng bàn tay xuống đất là có ý gì? Cảm nhận sức mạnh của đất mẹ à?]

[Tại sao lại phải ngửi đất? Lẽ nào đang tiến hành giao dịch “sống sót” với đất đai?]

[Cậu ta nhìn trời rồi, nhìn trời rồi! Cậu ta cười rồi, cười rồi! Đây là thực thi ma pháp thành công sao?]

[A a a, mấy người thuộc trường phái ảo tưởng có thể thu não lại được không.]

[Ha ha, với kinh nghiệm xem livestream trồng trọt một trăm năm của tôi, chẳng qua chỉ là làm trò câu view thôi.]

Thời Kiến Sơ cuốc đất đến mồ hôi nhễ nhại, chẳng có hơi sức đâu mà để ý đến phòng livestream. Cũng vì vậy, cậu phát hiện ra đất đai ở đây có vấn đề nhất định. Xem ra muốn gieo trồng lại trên mảnh đất đã tuyệt chủng thực vật suốt sáu trăm năm không phải là chuyện dễ dàng.

Bây giờ hạt giống rất quý, số lượng mà ông Ngô có thể cung cấp cho cậu không nhiều, nên cậu cũng chỉ lên luống nửa sào đất, rộng khoảng tám mươi centimet, cao ba mươi centimet, dài khoảng năm mét. Để bảo vệ nửa sào đất này, cậu còn đắp cả bờ ruộng.

Sau khi xới đất xong, cậu bắt đầu san đất, phải đập nhỏ và làm phẳng những tảng đất lớn đã được xới lên. Việc này cần dùng đến cái bừa của cậu.

Thời Kiến Sơ làm rất chăm chú, nào hay biết chiều gió trong phòng livestream đã có chút thay đổi.

[Nhìn không hiểu, nhưng có vẻ lợi hại lắm.]

[Cuốc đất có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng mà, tại sao cậu ấy lại phải đắp đất cao như vậy?]

[Tại sao cậu ấy lại phải dùng bờ bao quanh mảnh đất cao cao này? Tôi thấy những người khác trồng trọt, không phải đều xới phẳng, làm tơi đất, sau đó tưới nước, rồi rắc hạt giống sao?]

[A a a, có thể giải thích một chút được không!]

Cuối cùng cũng làm xong nửa sào đất, Thời Kiến Sơ dựng cuốc xuống, lúc vươn vai giãn gân cốt thì vừa hay nhìn thấy những dòng chữ này. Cậu sững người.

Chỉ là sáu trăm năm không trồng trọt thôi mà, cách trồng trọt cơ bản nhất cũng thay đổi rồi sao?

Khán giả: [Chủ kênh cuối cùng cũng chịu nhìn chúng tôi rồi à? Vậy nói đi, cậu đang làm gì thế? Tại sao lại làm như vậy?]

Thời Kiến Sơ: “Bờ ruộng là để ngăn nước mưa tích tụ, lên luống cũng vì lý do này, đồng thời có thể đạt được mục đích trữ nước.”

Khán giả: [Còn có thể như vậy sao?]

Thời Kiến Sơ dở khóc dở cười: “Các người toàn xem livestream gì vậy hả!”

Khán giả: [Livestream trồng trọt, cái loại mà cây trồng sống không quá mười ngày ấy, cậu muốn xem không?]

Thời Kiến Sơ: “…”

Các người thắng rồi.

“Được rồi, trước mắt cứ như vậy đã,” cậu quay đầu nhìn lại bờ ruộng vuông vức do chính tay mình làm, hài lòng gật đầu, “Xong rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi bắt giun đất.”

Khán giả trong phòng livestream: “?”

[Giun đất là cái gì?]

[Chưa nghe bao giờ, có liên quan gì đến trồng trọt không?]

[Đây là đang câu giờ à?]

[Tôi biết, là con côn trùng biết xới đất. Mấy hôm trước tôi có xem livestream của Viện Khoa học, viện trưởng còn nói về tình trạng hỗn loạn của các livestream trồng trọt hiện nay, 99,99% chủ kênh đều sai phương pháp.]

Thời Kiến Sơ nhướng mày, cuối cùng cũng thấy được một bình luận bình thường: “Nói đúng rồi đấy. Đất đai lâu ngày không trồng cây sẽ thiếu xạ khuẩn và bào tử. Loại đất này dù có được làm tơi bằng sức người, một khi tưới nước, độ dính của đất sẽ quá cao, không có lợi cho việc hạt giống nảy mầm và sinh trưởng. Giun đất không chỉ có tác dụng làm tơi đất, phân của chúng còn có thể làm phân bón, sản sinh ra enzyme. Enzyme lại có tác dụng tiêu diệt virus trong đất, vân vân, nói cả ngày cũng không hết.”

“Bây giờ không nói nữa, tôi đi hỏi xem ở đâu có thể bắt được giun đất.”

Cậu vừa dứt lời, liền thao tác vài cái trên màn hình thiết bị đầu cuối, gọi cho thím Bao. Thím ấy thường vào rừng hái nấm hương nên rành địa hình hơn.

Quả nhiên, cậu vừa hỏi là biết ngay chỗ. Thím Bao còn gửi định vị, dặn dò: “Tiểu Sơ à, cháu nhớ nhé, không được đi qua đầm lầy, trước khi trời tối nhất định phải ra khỏi rừng.”

Thời Kiến Sơ đang hăm hở muốn đi bắt giun đất, nghe vậy người liền cứng đờ. Cậu quên mất, trong rừng có quái thú.

“Thím Bao, trong đó có những loại thú dữ nào ạ? Ban ngày thím có gặp chúng bao giờ không?” Cổ họng cậu hơi thắt lại, nghĩ đến tiếng gầm gừ nghe được tối qua, tim cũng đập nhanh hơn.

“Ban ngày chắc chúng không ra đâu.” Ở đầu bên kia, thím Bao có chút do dự. Có vài lời muốn nói, nhưng nghĩ đến gương mặt vẫn còn non nớt của cậu thiếu niên, sợ dọa cậu, bèn nói: “Chú Hoàng đi ra nhà kính rồi, hay là cháu đợi chú ấy về rồi dẫn cháu đi?”

Thời Kiến Sơ liếc nhìn đồng hồ, nghĩ đến chuyện còn phải tưới nước cho ruộng, về còn phải ươm giống, không biết chú Hoàng về đến nơi thì đã là lúc nào. Cậu chợt nhớ ra, vốn dĩ hôm nay cậu định đi cùng chú Hoàng đến nhà kính, thế mà lại hứng lên chạy đi trồng trọt.

“Thôi ạ, cháu tự đi được rồi, không sao đâu.” Cậu trấn an vài câu rồi ngắt cuộc gọi, quay sang nhìn phòng livestream. Cậu bất ngờ phát hiện “Thôn Hoàng” đã rời đi, nhưng phòng livestream lúc này vẫn còn hơn hai mươi nghìn người, trong lòng có chút vui vẻ. “Bản đồ bắt giun có rồi, mọi người cùng đi thôi!”

Cậu vừa định cất bước, những khán giả đã nín nhịn từ lúc cậu nói chuyện với thím Bao cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ào ào bình luận:

[Khoan đã, sao lại phải ra ngoài trước khi trời tối?]

[Đừng có đi qua đầm lầy đó! Chẳng hiểu sao lại thấy hơi ghê ghê.]

[Giờ tôi mới để ý sau lưng chủ kênh có một khu rừng lớn như vậy, không biết trong đó có gì nữa.]

[Sau Đại Nạn, những nơi có khu rừng lớn thế này hiếm lắm nhỉ? Mà nói chứ, chủ kênh ở đâu vậy?]

[Trong trí nhớ của tôi, khu rừng lớn thế này là ở—]

Thời Kiến Sơ vốn đã hơi lo lắng, bị phòng livestream nói cho một trận, chân cũng hơi nhũn ra. “Lam Tinh, khu mười hai.”

[Quả nhiên, sáu mươi năm trước, Đế quốc có một trận chiến với người ngoài hành tinh, chiến trường chính là ở Lam Tinh, vô số chiến sĩ và hàng triệu dân thường đã thiệt mạng.]

[Cái này tôi biết, vị Nguyên soái cuối cùng của Đế quốc chính là hy sinh ở khu mười hai.]

[Tôi nghe nói rất nhiều chiến sĩ không chết, chỉ là cuối cùng hội chứng cuồng loạn bộc phát, biến thành những con thú hoang cắn xé lẫn nhau. Nghe đồn sáu mươi năm trước, mưa suốt một tháng trời cũng không gột sạch được máu ở khu mười hai.]

[Còn cả triệu dân thường nữa, trong rừng không có oan hồn đấy chứ!]

Thời Kiến Sơ: “…”

Thời Kiến Sơ, một thiên tài trồng trọt, có một bí mật không ai hay biết: cậu sợ ma.

“Bây giờ là thời đại tinh tế,” cậu nghiêm mặt, cố gắng đè nén vẻ mặt sắp sụp đổ của mình, nói một cách nghiêm túc, “Hãy tin vào khoa học.”

Khán giả: [Phụt, chủ kênh sợ ma à? Mặt trắng bệch cả rồi kìa.]

Thời Kiến Sơ: “Ha ha, ma sợ tôi thì có.”

Cậu dứt lời, vác cái cuốc vốn định để lại tại chỗ lên vai, sải bước tiến vào rừng.

Hồi nhỏ bà nội từng nói: Ma sợ nắng gắt giữa trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play