Thấy sắc mặt Lương Nguyên đã khá hơn một chút, Chiêm Ngọc Sơn lấy từ trong túi ra một cái bánh hấp, đưa tới trước mặt hắn:

“Lót dạ đi.”

Lương Nguyên không khách sáo, nhận lấy rồi khẽ gật đầu cảm tạ. Ăn xong lại uống thêm vài ngụm nước, lúc này Chiêm Ngọc Sơn mới hỏi:

“Ta họ Chiêm, tên Ngọc Sơn. Còn ngươi?”

“Lương Nguyên.” – đối phương đáp xong, lại rơi vào trầm mặc.

Chiêm Ngọc Sơn nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi thêm điều gì. Hắn là người ít lời, càng không thích ép người khác nói khi họ không muốn.

Lương Nguyên trên người vẫn còn đau đớn, cũng không có tinh thần dò xét tâm tư người khác. Dẫu sao, người được Chiêm Ngọc Sơn cứu, đúng thật là hắn.

Hiện tại đầu óc Lương Nguyên như một mớ tơ rối. Ngoài cái tên “Lương Nguyên” cùng ấn tượng mơ hồ về chuyện mình từng “rất có tiền”, những thứ khác đều như trôi dạt theo sông nước, không cách nào nắm bắt.

Nhưng vì bệnh tật kéo dài nhiều năm, tâm tính hắn đã sớm luyện thành bình thản. Cho dù hiện tại thân thể trọng thương, đầu óc rối loạn, hắn cũng không hề rối loạn. Trước mắt chỉ cần dưỡng thương cho tốt, chuyện khác — đợi sau hẵng tính.

Ánh trăng đêm nay sáng tỏ, trải dọc con đường đất nhỏ mà hai người đang đi. Sợ Lương Nguyên bị xóc nảy thêm, Chiêm Ngọc Sơn cẩn thận đi từng bước chậm rãi.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng họ cũng đến được một thôn nhỏ tĩnh lặng.

Thấy tốc độ thế này e là về không kịp trong đêm, Chiêm Ngọc Sơn quyết định tìm một hộ dân trong thôn để xin nghỉ nhờ. Hắn dắt ngựa đến trước một căn nhà còn sáng đèn, nhẹ gõ cửa.

“Ai đó?” – một giọng nam trung niên cất lên cùng lúc cánh cửa mở hé kẽ.

Chiêm Ngọc Sơn nói rõ ý muốn xin nghỉ nhờ một đêm, nhưng đối phương vừa nhìn thấy hắn dáng người cao lớn, khí tức sát phong, lại thiếu một bàn tay, trên lưng ngựa còn cõng một người toàn thân đầy máu ánh mắt lập tức lộ rõ đề phòng.

“Nhà ta không còn chỗ dư, ngươi đi hỏi nhà khác đi.”

Dứt lời, cánh cửa lập tức đóng sập trước mặt hai người.

Chiêm Ngọc Sơn không giận, chỉ im lặng xoay người, tiếp tục dắt ngựa sang nhà kế bên. Thế nhưng nhà thứ hai, rồi nhà thứ ba… tất cả đều từ chối. Người thì nói không tiện, kẻ thì không mở cửa, có người còn cố tình giả vờ không nghe thấy tiếng gọi.

Lương Nguyên bị tiếng nói chuyện đánh thức, nhẹ cong môi cười khổ:

“Xem ra là ta dọa người rồi.”

Chiêm Ngọc Sơn quay sang, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn. Một người bị thương nặng như vậy mà còn có lòng đùa giỡn, cũng thật là...

“Sơn Châu trấn vừa mới gặp thủy tai, dân chạy nạn tới đây chắc cũng không ít. Gần đây chẳng yên ổn gì, họ cẩn trọng là điều dễ hiểu.”

Nói xong, hắn rút từ túi áo ra một chiếc áo choàng sạch sẽ, khoác thêm cho Lương Nguyên.

“Phủ thêm cái này, để người trong thôn bớt phần nghi ngờ.”

Đến một hộ gia nữa, Chiêm Ngọc Sơn lại kiên nhẫn gõ cửa. Một hồi lâu không ai đáp lại. Hắn chuẩn bị rời đi thì bên trong vang lên tiếng bước chân chậm chạp.

Người mở cửa là một bà lão vóc dáng nhỏ bé, tóc bạc lòa xòa, mặt đầy nếp nhăn, phải ngẩng lên mới nhìn được mặt hắn.

“Có chuyện gì vậy?”

Chiêm Ngọc Sơn lập tức cúi người, nhẹ giọng nói:

“Bà bà, ta là người vùng phụ cận. Hôm nay ta cùng muội muội từ thành trở về quê, giữa đường gặp phải kẻ xấu, muội muội bị thương. Chúng ta muốn xin ở nhờ một đêm, không biết bà bà có tiện không?”

Bà lão có vẻ nghễnh ngãng, nghiêng đầu hỏi lại:

“A?”

Chiêm Ngọc Sơn liền kiên nhẫn lặp lại, lần này nâng giọng hơn. Lần thứ ba mới khiến bà cụ gật đầu:

“Ở nhờ à? Được rồi, vào đi, vào đi.”

Cánh cửa mở rộng, Chiêm Ngọc Sơn lập tức cúi người cảm tạ, rồi ôm Lương Nguyên xuống ngựa.

Chân vừa chạm đất, Lương Nguyên liền nói:

“Không cần ôm ta, ta còn chút sức, chỉ cần ngươi đỡ là được.”

Chiêm Ngọc Sơn gật đầu, nhẹ tay đỡ lấy hắn, tránh động đến vết thương nơi cánh tay, chậm rãi dìu vào trong nhà.

Dẫu sao, bề ngoài Lương Nguyên vẫn là một cô nương, nam nữ thân cận quá mức cũng không hay, hắn hiểu chừng mực.

Trong nhà rất đơn sơ, nhưng gọn gàng sạch sẽ. Bà lão vừa mời họ ngồi xuống, vừa híp mắt nhìn thấy Lương Nguyên sắc mặt tái nhợt, máu vẫn còn rịn ra từ lớp vải áo, liền “à” lên một tiếng:

“Nguyên lai là bị thương thật à, để ta đi lấy thuốc.”

Nói rồi, bà lão lò dò đi vào phòng trong, một lúc lâu sau mới trở ra, tay cầm một bao nhỏ.

“Cô nương, nếu không ngại, để lão bà tử ta giúp ngươi xử lý thương tích, được chứ?”

“Đa tạ bà bà.” – Lương Nguyên mỉm cười đáp.

Bà lão từ ái vỗ nhẹ tay hắn:

“Ta làm cho các ngươi chút gì ăn nóng đã rồi hẵng bôi thuốc nhé, ban đêm lạnh, không thể để đói.”

Chiêm Ngọc Sơn vội nói:

“Không cần phiền toái đâu bà bà. Chúng ta có mang theo ít bánh hấp, ăn chút là được rồi.”

“Bánh hấp nguội thì có gì ngon đâu. Đợi một lát, ăn chút canh nóng mới là đạo lý.”

Không chờ hai người cự tuyệt, bà lão đã chậm rãi bước về phía bếp, vừa lẩm bẩm vừa nhóm lửa.

Chiêm Ngọc Sơn nhìn theo bóng dáng bà lão, ánh mắt trầm lại. Không biết là bà không để ý đến cánh tay tàn khuyết của hắn, hay là vốn chưa từng để ý những điều đó.

Ánh mắt từ ái ấy, khiến hắn không khỏi nhớ tới mẫu thân của mình.

Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi ấm áp  rồi lại thoáng lo lắng.

“Nếu mẫu thân thấy ta bây giờ... e rằng sẽ đau lòng lắm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play