Chiêm Ngọc Sơn dắt ngựa chầm chậm đi qua phố thị.
Vài năm trước nơi đây còn thưa người vắng vẻ, nay đã thành phồn hoa tấp nập, đầu đường cuối ngõ đều có bóng người qua lại.
Người đi đường nếu lướt qua hắn, phần nhiều đều sẽ không tự chủ quay đầu nhìn lại — một nam nhân vóc dáng cao lớn, ngũ quan anh tuấn như tượng tạc, chỉ tiếc nơi cánh tay trái... chỉ còn lại tay áo trống rỗng.
Sắc mặt Chiêm Ngọc Sơn vẫn bình thản như thường, đối với ánh mắt dòm ngó xung quanh, hắn chỉ âm thầm tự nhắc bản thân:
"Tay đã mất, là chuyện không thể thay đổi. Bi thương cũng vô ích."
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, thầm tính thời gian để kịp về thôn. Nếu chậm chân, e rằng lúc trở về đã là nửa đêm.
Khi cửa thành chuẩn bị đóng, Chiêm Ngọc Sơn mới vừa kịp rời khỏi.
Vừa định leo lên ngựa, bỗng nghe thấy mấy tiếng mắng nhiếc xen lẫn tiếng roi vụt da thịt, làm người nghe cũng thấy ê ẩm.
Hắn vốn không phải hạng thích xen vào chuyện thiên hạ, nhưng âm thanh ấy lại như có gai đâm vào tai. Bước chân khựng lại, ánh mắt vô thức quay sang hướng có tiếng động.
Chỉ thấy cách đó không xa, một nam nhân gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, tay cầm roi đang hung hăng quất vào người một nữ tử gầy gò đang co quắp dưới đất. Miệng y thì gào thét:
“Phí của ta biết bao nhiêu gạo với tiền! Đã không bán được, còn dám bỏ trốn? Ngươi trốn, ngươi trốn tiếp xem nào!”
Cứ mỗi roi quật xuống, thân thể nữ tử kia lại run lên, rõ ràng là đau đến không chịu nổi.
Mắt Chiêm Ngọc Sơn khẽ chau, không nói không rằng, buông dây cương rồi bước nhanh về phía đó. Chỉ một cái chộp, tay phải hắn đã giữ chặt cổ tay đang vung roi của gã nam nhân kia.
Nam nhân kia bị bất ngờ, giật mình ngẩng đầu chửi mắng, nhưng khi nhìn thấy dung mạo và vóc người cao lớn áp bức của đối phương thì lại cố nén cơn giận, đổi giọng:
“Không biết vị huynh đài đây có việc chi?”
Chiêm Ngọc Sơn không đáp ngay, ánh mắt chỉ lướt qua kẻ kia, rồi dừng lại trên thân ảnh nữ tử đang nằm bất động dưới đất. Mái tóc tán loạn che hết gương mặt, chẳng thấy rõ dung nhan, chỉ thấy thân thể co rút đến đáng thương.
“Nàng là gì của ngươi?” – hắn hỏi, giọng trầm ổn.
Tên kia vừa cuốn lại roi, vừa cười gằn:
“Nàng à? Ta bỏ tiền mua về đấy.”
Chiêm Ngọc Sơn khẽ mím môi, mắt hiện chút phức tạp.
Theo luật nước Du, người đã bị bán thì sống chết cũng không tự mình làm chủ. Một mạng người, lại nhẹ tựa ngọn cỏ.
Hắn nhìn nữ tử kia, trầm ngâm:
“Nàng nhìn không ổn rồi, có khi sắp không qua khỏi.”
Kẻ kia nghe vậy chỉ nhếch môi khinh miệt:
“Chết thì càng sạch sẽ, đỡ phải nuôi. Mấy chục văn bạc mua nàng, mấy ngày nay chẳng bán được đồng nào.”
Rồi như nhớ ra điều gì, gã bỗng cười toe toét, gợi ý:
“Nếu huynh đài thích, ta bán rẻ lại cho.”
Chiêm Ngọc Sơn lắc đầu.
Hắn chỉ không đành lòng thấy một sinh mệnh mất đi ngay trước mắt mình, chứ không có ý định “mua” người.
Gã kia thấy hắn từ chối, vẻ mặt cũng lạnh hẳn xuống:
“Không định mua thì mời đi đường khác.”
Chiêm Ngọc Sơn rút ra mấy văn tiền, đưa đến trước mặt gã nam nhân gầy gò:
“Dù sao… cũng là một mạng người.”
Hắn vừa định bảo đối phương nhận tiền, xoay người xem lại thân thể người dưới đất lời còn chưa kịp dứt thì ánh mắt hắn liền cứng lại.
Nữ tử nằm trên mặt đất khẽ ngẩng đầu, mái tóc rối loạn rũ xuống hai bên, lộ ra một đôi mắt như hổ phách bị bụi trần che lấp trong hỗn độn, vẫn ngời lên một tia mãnh liệt cầu sinh.
Ánh mắt ấy như lưỡi dao vô hình, xuyên qua lớp vỏ ngoài lạnh lùng của Chiêm Ngọc Sơn, đánh thẳng vào đáy lòng hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn tựa như bị kéo về ngày mình mới mất đi cánh tay khi hắn cũng từng tuyệt vọng mà cố sống sót trong đau đớn như thế.
“Tiểu ca?” – gã nam nhân thấy Chiêm Ngọc Sơn đột nhiên rụt tay lại, sắc mặt liền biến đổi. Nụ cười vốn vì nhìn thấy tiền mà rạng rỡ, thoắt cái cứng đờ trên khuôn mặt gân guốc.
Một lúc sau, Chiêm Ngọc Sơn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định trở lại:
“Ta mua.”
Hắn hỏi giá, từ trong túi tiền lấy ra đủ số bạc đưa cho nam nhân.
Người kia lập tức nở nụ cười toe toét, nét cười gượng gạo vì gương mặt vốn khắc nghiệt, lại càng khiến người khó ưa hơn. Song, hắn vẫn vội vàng rút từ trong áo ra một tờ bán thân khế, đưa cho Chiêm Ngọc Sơn.
Chiêm Ngọc Sơn cẩn thận nhận lấy.
Lúc này gã mới để ý thì ra người mua chỉ có một tay. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến y? Chỉ cần lấy được tiền là xong.
Vài khắc sau, y còn mở to mắt chứng kiến Chiêm Ngọc Sơn chỉ dùng một tay, một cách vô cùng thuần thục mà đỡ một người nửa sống nửa chết lên ngựa.
Y bật thốt:
“Thật là lợi hại…”
Trời đã tối, cửa thành cũng khép lại từ lâu. Không thuê được xe, không mượn được xe đẩy, Chiêm Ngọc Sơn đành để nữ tử kia nằm nghiêng trên lưng ngựa, còn mình thì nắm dây cương dẫn ngựa đi bộ, từng bước một rời khỏi thành.
Người nằm trên lưng ngựa khẽ giật giật, tựa hồ có chút tỉnh táo.
Chiêm Ngọc Sơn nghiêng đầu dò hỏi:
“Còn chịu được không?”
“Ừm…” – thanh âm người kia khản đặc, yếu ớt như gió lướt qua lá rụng.
“Gắng lên một chút.” – hắn nói, “Trên đường nếu gặp thôn làng, ta sẽ mua chút thuốc cho ngươi.”
Hắn cố gắng nhìn gương mặt đối phương dưới ánh trăng, nhưng ánh sáng quá yếu, chỉ mơ hồ thấy một bóng mờ che khuất nửa mặt.
“Muốn uống nước không?”
“Ừm…” – người kia vẫn đáp bằng một chữ, giọng khàn mà hơi khẽ lạ.
Lúc Chiêm Ngọc Sơn đưa túi nước lên miệng nàng, nàng rõ ràng là đang rất yếu, vậy mà vẫn cố gắng ngẩng đầu, uống lấy mấy ngụm nước một cách khó khăn.
“Cảm ơn.” – nàng cất lời, giọng nói rốt cuộc có chút vang lên, bất quá vẫn trầm trầm, mang theo vị khô nứt.
“Không cần.” – Chiêm Ngọc Sơn đáp, buộc lại túi nước, bỏ vào trong túi lưng ngựa.
Vừa rồi dưới ánh trăng, khi mặt nàng khẽ nghiêng, hắn mới lờ mờ thấy được nguyên nhân vì sao nhiều ngày như vậy nàng vẫn không ai mua đi.
Gương mặt nàng bên má trái có một vết bớt màu đỏ như vết cháy lan xuống đến cằm. Người đời ưa chuộng vẻ ngoài, nàng như vậy, ai còn để tâm xem nàng là người?
Nhưng Chiêm Ngọc Sơn nhìn mà không đổi sắc, chỉ nhẹ giọng nói:
“Ngươi… tên gì?”
Vài giây im lặng, người trên lưng ngựa nhẹ đáp:
“Lương… Nguyên.”
Chiêm Ngọc Sơn hơi sửng sốt giọng kia, tên kia không giống như nữ tử chút nào.
Nhưng hắn không hỏi thêm. Mọi sự… đợi về tới thôn hẵng hay.