Lương Nguyên mất quá nhiều máu, cơ thể không khỏi sinh khát. Hắn liếm môi, cảm thấy từng mảng da đã khô nứt. Liếc thấy trên bàn có một ấm trà nhỏ, hắn liền đưa tay rót một chén, uống sạch trong một hơi.

Thấy chưa đủ, hắn lại rót thêm, cho đến khi ấm trà cạn sạch. Đúng lúc ấy, Chiêm Ngọc Sơn buộc ngựa xong cũng vừa quay trở lại.

Lương Nguyên buông chén nước, có chút áy náy nhìn hắn:

“Tự tiện dùng đồ trong nhà, không có hỏi qua chủ nhân, ta... có hơi thất lễ rồi.”

Chiêm Ngọc Sơn lại chẳng để bụng, còn thuận tay đưa tới một hũ nhỏ:

“Bên trong là thuốc bột trị thương. Ngươi dùng trước, lát nữa xử lý miệng vết thương.”

Lời vừa dứt, bà lão đã bưng hai bát mì nóng hổi bước vào.

Chiêm Ngọc Sơn đặt lọ thuốc xuống bàn, xoay người đón lấy một bát từ tay bà.

“Đến rồi, nếm thử tay nghề của lão bà tử này xem.” – bà cười hiền hậu, rồi tiện tay lau vạt tạp dề, “Buổi tối ăn nhiều không tốt, ta có chừng mực. Chút này thôi, ăn vừa no là đủ.”

Nói là “chút này”, nhưng trong bát mì, rau xanh phủ đầy, bên trên còn nổi lềnh bềnh một quả trứng chín vàng óng  xem ra cũng chẳng hề ít ỏi.

Lương Nguyên cùng Chiêm Ngọc Sơn đồng thanh cảm tạ:

“Đa tạ bà bà, như này là đủ rồi.”

“Thế thì ăn đi, còn đứng nhìn làm gì.” – bà thúc giục, giọng có phần gấp gáp.

Sau bao ngày đói lả, bát mì nóng hổi lúc này quả thực như món tiên. Lương Nguyên vừa ăn vừa thấy cả cơ thể như được rót đầy sức sống. Cả cơn đau trên người cũng vì vậy mà dịu bớt.

Ăn được một nửa, hắn ngẩng đầu, cười với bà lão:

“Bà bà, tay nghề của người thật sự là quá tuyệt!”

Chiêm Ngọc Sơn cũng gật đầu phụ họa:

“Rất ngon.”

Bà lão nghe xong, vẻ mặt như nở hoa, từ ngăn bàn kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt từ ái nhìn hai người:

“Ngon là tốt rồi, ngon là được.”

Sau bữa ăn, hai người cũng thuận miệng giới thiệu bản thân. Chiêm Ngọc Sơn vẫn như cũ, còn Lương Nguyên lại xưng mình là “Chiêm Nguyên”, theo họ của đối phương.

Lương Nguyên uống hết bát nước canh cuối cùng, thở ra một hơi dài thỏa mãn:

“Cảm giác như sống lại.”

Sau bữa ăn, sắc mặt hắn rõ ràng đã tươi tỉnh hơn nhiều, tuy rằng ánh đèn hắt lên vẫn còn lộ ra chút tái nhợt, nhưng tinh thần thì đã khác hẳn ban nãy.

Thấy hai người định dọn bát đũa, bà lão vội vã đưa tay ngăn:

“Để đó, lát nữa ta rửa.”

Nói xong, bà lão bước đến cạnh Lương Nguyên, nhẹ nhàng kéo tay hắn, cúi người xem xét vết thương. Chỉ mới vạch lớp áo lên, đã thấy máu thấm ra từng mảng, áo dính chặt vào da thịt.

Lương Nguyên không kìm được mà khẽ rên:

“Tê...”

“Phải xử lý ngay.” – bà cau mày, mặt đầy nếp nhăn vì xót xa mà co rúm lại, rồi quay sang Chiêm Ngọc Sơn – “Tiểu tử, ta có đun sẵn nước nóng ở bếp, ngươi có thể đi múc một chậu mang vào không? Bên phải gian nhà đó.”

“Vâng.” – Chiêm Ngọc Sơn đáp rồi lập tức đi.

Bà lão đốt nến, rồi dẫn Lương Nguyên vào trong phòng. Vừa mới chuẩn bị đồ dùng thì Chiêm Ngọc Sơn đã múc nước trở về, động tác rất nhanh nhẹn.

Thấy vậy, Lương Nguyên bắt đầu cởi áo ngoài.

Chiêm Ngọc Sơn vô thức sững người.

Không ngờ đối phương lại thoải mái đến vậy. Dù bị thương, động tác vẫn dứt khoát, tuy rất đau nhưng rõ ràng là người quen chịu khổ thà đau một lần còn hơn kéo dài.

Đến khi trên người chỉ còn lại áo lót, Chiêm Ngọc Sơn mới sực tỉnh, vội vàng xoay người định bước ra ngoài.

Lúc ấy, bà lão vừa quay đầu lại thấy cảnh kia, không khỏi trợn mắt:

“Nha đầu! Ca ca ngươi còn chưa ra ngoài, sao lại cởi áo rồi? Dù là huynh muội, vẫn nên giữ khoảng cách nam nữ chứ!”

“Nha đầu?” – Lương Nguyên sững lại, bàn tay đang cởi áo khựng giữa không trung. Hắn ngẩng lên, vẻ mặt kinh hoảng – “Gì cơ? Ta là… nha đầu?!”

Bà lão càng thêm nghi hoặc:

“Ngươi là tiểu cô nương, thì phải biết giữ mình. Nếu không giữ được thanh danh, về sau khổ lắm.”

“Khoan đã!” – Lương Nguyên thất thanh hét lên, cả người choáng váng như bị sét đánh ngang tai – “Ta là… nữ nhân?!”

Lập tức hắn cúi đầu nhìn xuống thân dưới, bàn tay sờ tìm. Xúc cảm quen thuộc truyền đến khiến hắn nhẹ nhõm thở phào:

“May quá… vẫn là nam…”

Tiếng kêu vừa rồi quá lớn, Chiêm Ngọc Sơn vốn đã ra tới cửa cũng dừng chân, quay đầu lại nhìn — vừa lúc thấy được cảnh tượng kia, không khỏi á khẩu.

Cô nương này… hành động cũng thật… táo bạo.

Chiêm Ngọc Sơn mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc này Lương Nguyên đã hoàn hồn, nói rõ:

“Bà bà, người hiểu nhầm rồi. Ta không phải cô nương, là nam nhân thật đấy.”

Câu này vừa thốt ra, cả bà lão lẫn Chiêm Ngọc Sơn đều giật mình.

“Ngươi là nam tử?” – Chiêm Ngọc Sơn hỏi lại.

“Dĩ nhiên. Hàng thật, giá thật. Nếu không tin, ngươi kiểm tra thử cũng được.” – Lương Nguyên đáp, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Hiện tại, hắn hoàn toàn không có hứng thú làm nữ nhân — chuyện đó, để kiếp sau tính.

Dù bà lão vẫn chưa hoàn toàn hiểu được nguyên nhân, nhưng lúc này việc cần kíp vẫn là xử lý vết thương. Bà gạt mọi nghi ngờ sang một bên:

“Nam nữ gì cũng được, trước tiên xử lý miệng vết thương đã.”

“Đúng, đúng vậy.” – Lương Nguyên gật đầu.

Hắn tiếp tục cởi áo.

Áo lót dính chặt vào vết thương, mỗi lần lột ra đều rỉ máu, đau tới mức môi hắn trắng bệch. Cởi ra xong, bên trong còn một chiếc yếm đỏ, khiến hắn xấu hổ vô cùng. Vội vàng gỡ xuống, ném sang một bên. Quá vội, động tác kéo lệch cả miệng vết thương, đau tới nhe răng trợn mắt.

Thân thể Lương Nguyên gầy gò, nhưng ngực bằng phẳng, đường nét rõ ràng là nam nhân không thể nghi ngờ.

Một nam tử lại ăn mặc nữ trang, thật khiến người ta nghi hoặc — nhưng rõ ràng bản thân hắn cũng rất mơ hồ về điều này. Chiêm Ngọc Sơn tuy sinh nghi, nhưng không hỏi. Hắn không phải người thích chõ mũi vào chuyện riêng của người khác.

Xác nhận thân phận, không cần né tránh nữa, Chiêm Ngọc Sơn liền cùng bà lão giúp hắn rửa sạch máu, thay thuốc.

Nước được thay mấy lần, rốt cuộc vết thương đã xử lý xong.

Bà lão tìm ra một bộ nữ y, do chưa rõ Lương Nguyên muốn mặc gì, Chiêm Ngọc Sơn hỏi:

“Ngươi muốn mặc nam trang hay nữ trang?”

“Nam! Đương nhiên là nam!” – Lương Nguyên đáp vội.

Dáng vẻ hoảng hốt kia khiến hai người còn lại bất giác bật cười.

Chiêm Ngọc Sơn liền lấy quần áo sạch của mình đưa cho hắn. Dù không hoàn toàn vừa người, nhưng Lương Nguyên chẳng chê vào đâu được.

Thu dọn xong, bà lão chỉ tay về phía phòng:

“Phòng này là của nhi tử ta. Ngày thường ta vẫn phơi đệm chăn đều đặn. Đã đều là nam tử, thì hai ngươi ở chung một phòng cũng không sao chứ?”

Hai người đều đồng ý.

Chiêm Ngọc Sơn cũng tranh thủ giải thích vì sao hắn nhận Lương Nguyên là muội muội. Còn về chuyện nam cải nữ trang, Lương Nguyên chính hắn còn chưa rõ đầu đuôi, đành ngậm miệng bỏ qua.

Bà lão gật đầu, mỉm cười:

“Thì ra là vậy. Đêm cũng khuya rồi, các ngươi đi rửa mặt một chút rồi ngủ đi. Có gì sáng mai hẵng nói. Ta biết các ngươi đều là người tốt.”

Bà vốn định nghỉ sớm, giờ mệt nhoài, liền quay vào phòng.

Chiêm Ngọc Sơn ra giếng súc rửa sơ thân mình, rồi quay trở lại phòng nghỉ.

“Ngươi muốn ngủ phía trong hay phía ngoài?” – hắn hỏi.

Lương Nguyên suy nghĩ chốc lát, rồi đáp:

“Phía trong.”

Bàn bạc xong, hai người cùng nằm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play