"Ngươi nói xem, sếp đã là người có tiền, mỗi ngày lại tự mình trồng rau, làm đồ ăn bán, thế là sao chứ?"
Đinh Mới Duyên ngồi trước bàn, chuyên chú sửa lại đoạn phim vừa quay. Tay trái hắn thuận tiện từ giỏ bên cạnh lấy ra một quả dưa leo xanh biếc, lắc lắc nước trên vỏ rồi “rắc” một tiếng, cắn một ngụm. Vừa nhai vừa hàm hồ nói:
"Rau quả thuần tự nhiên, không nhiễm bụi trần… ăn vào miệng, thật sự ngon lắm a."
Vương Vũ trải một lớp giấy lót lên bàn, đặt giỏ rau lên, cũng tiện tay lấy một quả cắn thử.
Dưa leo giòn ngọt, nước nhiều vị thanh. Hắn nhai vài miếng là hết một quả, dùng khăn giấy lau miệng, rồi cuộn giấy thành cục ném về phía Đinh Mới Duyên:
"Biết ăn thì tốt, chớ để miệng lắm chuyện. Người như ngươi, giữ được cái mạng là nhờ kín miệng đó. Sếp không phải người dễ dây vào."
Đinh Mới Duyên nghiêng người né tránh, cười hì hì, liếm môi:
"Ta chỉ nói với ngươi thôi mà, cũng đâu có lan truyền đi đâu. Sếp hôm đó đã dặn, ta nào dám quên."
Hai người, một là hậu kỳ kỹ thuật, một là quay dựng nội dung, đều là nhân tài mới ra trường, vừa tốt nghiệp đã bị Lương Nguyên thu vào dưới trướng. Ngoài bọn họ, còn có vài người chuyên lo việc lặt vặt, vận chuyển, giữ kho, nhưng không ai chạm tay vào khâu kỹ thuật chính.
Khi ký hợp đồng, Lương Nguyên cố ý nhấn mạnh một điều khoản:
"Mọi việc xảy ra trên người ta, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Bằng không, hậu quả tự gánh."
Tuy điều khoản không kỳ quái gì, nhưng ánh mắt nghiêm túc và giọng điệu trầm tĩnh của Lương Nguyên khi nói ra, khiến người ta không thể không nghiêm túc tuân theo.
Tiền lương hậu hĩnh, chỉ cần giữ kín miệng, ai lại không đồng ý?
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Vương Vũ ghé qua nhìn màn hình: “Chỉnh xong chưa?”
“Ừm, còn mấy chỗ nhỏ cần sửa nốt.” Đinh Mới Duyên tăng tốc tay gõ.
Nửa canh giờ sau, tài khoản “Lương Nguyên Tiểu Viện” liền đăng tải video mới.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, lô dưa leo mới đã cháy hàng.
Mở phần bình luận, phía dưới toàn là tiếng kêu trời:
“Aaaaa! Tay nhanh như chớp 26 năm vẫn không đủ! Vì sao lại không cướp được chứ!!”
“Ca ca à, lượng hàng căn bản không đủ! Ta đã đợi mong còn hơn trông trăng! Đồ ăn ngon muốn khóc! Lương Nguyên tiểu ca ca, ta yêu ngươi!!”
“Cướp không được cũng không sao, có thần tiên ca ca để ngắm là mãn nguyện rồi!”
“Ha ha ha ha! Ngươi 26 năm không đủ, ta 30 năm độc thân cướp được đây này!”
Đinh Mới Duyên và Vương Vũ sớm đã quen với cái cảnh phần bình luận náo nhiệt này rồi.
Nhìn hình ảnh trong video – dù chỉ là cảnh sếp đang cuốc đất, nhặt rau – cũng khiến người ta cảm thấy như tranh vẽ, thanh thoát tĩnh lặng.
Bọn họ chỉ có thể ghen tị:
“Lớn lên đẹp chính là có thể nổi tiếng, quả không sai.”
Thế gian không thiếu người đẹp, nhưng Lương Nguyên lại có một khí chất siêu trần, thoát tục, khiến ai nhìn cũng thấy tâm hồn lắng lại.
Đinh Mới Duyên tiện tay trả lời vài bình luận:
“Đây chỉ là đợt đầu, vài hôm nữa sẽ có đợt mới. Mọi người đừng lo.”
“Video không hề thêm hiệu ứng làm đẹp. Tiểu ca ca của các người ở ngoài đời còn đẹp hơn!”
“Chưa gì đã đòi video mới? Cũ còn chưa liếm hết đâu nhé!”
“Nguyên liệu bọn ta dùng đều là thuần tự nhiên. Rau quả ngon, người già trẻ nhỏ ăn đều tốt. Vì vận chuyển giữ tươi còn hạn chế, nên tạm thời chưa giao hàng xa.”
Ngoài trời, sắc trời bỗng dần tối.
Vương Vũ chau mày:
"Giờ mới tầm một hai giờ chiều, sao trời đã tối thế này?"
Hắn bước ra ngoài, thấy mây đen cuồn cuộn như áp xuống mặt đất, gió mỗi lúc một mạnh, cây cối trong sân cũng bị thổi nghiêng nghiêng ngả ngả.
Một tiếng "ẦM!" vang lên, sét xé trời.
Vương Vũ giật mình kinh hãi, lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ... sắp mưa rồi?”
Vương Vũ vừa dứt lời, "lạch cạch, lạch cạch", những giọt mưa đầu tiên đã nện thẳng lên đỉnh đầu hắn.
Chỉ vài nhịp thở, mưa từ trên trời trút xuống như trút, dội lên người một trận lạnh thấu xương.
Vương Vũ giật mình, vội vàng xoay người chạy vào trong phòng, tay chân luống cuống đóng hết cửa sổ, rồi bật đèn lên.
Đinh Mới Duyên đứng bên cửa sổ, xuyên qua làn mưa mà nhìn ra bên ngoài, lo lắng lẩm bẩm:
“Không biết hôm nay sếp có lên núi không nữa… Nếu có, giờ chắc đã ướt như chuột lột rồi.”
Bọn họ vốn không sống cùng chỗ với Lương Nguyên. Bình thường chỉ khi có việc lấy hàng, giao đồ, mới có thể chạm mặt một chút.
Vương Vũ cau mày, lấy điện thoại ra, mở danh bạ rồi lại do dự:
“Bên ngoài mưa lớn, sấm chớp không ngừng… nếu sếp đang ở trên núi, gọi điện lúc này cũng nguy hiểm. Chờ mưa nhỏ bớt, ta gọi lại xem sao.”
Điện thoại còn chưa kịp bấm gọi, hắn đã tắt máy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác chẳng lành.
Mà lúc này, Lương Nguyên – người khiến hai người kia lo lắng không yên – quả thật đang ở trên núi, lại vừa khéo gặp mưa gió quật xuống như trút.
Y vừa hái được ít nấm linh chi quý hiếm, sợ bị mưa làm hư, bèn vội tìm mấy lá cây thật lớn để che lên. Mưa lớn như vậy, nếu không bảo vệ, nấm e là sẽ bị dập nát.
Từng giọt nước mưa theo sống mũi cao thẳng của y trượt xuống, nhỏ tí tách nơi cằm, tích thành dòng nhỏ nơi đất.
Lương Nguyên khẽ cau mày, cảm giác người toàn thân ướt nhẹp vô cùng khó chịu. Y đưa tay tùy tiện lau đi nước trên mặt, rồi xoay người tính trở về.
“Không bằng ngươi đem sọt nấm bỏ vào không gian?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu.
Lương Nguyên chẳng chút kinh ngạc, hiển nhiên sớm đã quen với việc này.
“Sọt đột nhiên biến mất, nếu bị người ta nhìn thấy thì lại phiền. Trước tiên ngươi tắt hết video giám sát đi.”
“Được.”
Thanh âm kia vừa đáp, chiếc sọt sau lưng Lương Nguyên liền “phốc” một tiếng, biến mất không dấu vết.
Lương Nguyên cẩn thận vén áo, nhặt lấy một nhành cây khô làm gậy dò đường, từng bước lội trong bùn đất trơn trượt.
Mưa vẫn nặng hạt, đường núi vì nước mà trở nên lầy lội, mỗi bước đều có thể ngập đến mắt cá.
Bỗng nhiên, “Cẩn thận!” – thanh âm trong đầu vang lên như sấm nổ bên tai.
Lương Nguyên phản ứng cực nhanh, song mọi thứ lại xảy ra quá bất ngờ.
Chưa kịp làm gì người y theo đà ngã xuống sườn núi.