Tạ Bùi Yến ở trong sơn động tĩnh dưỡng một thời gian.

Lần này thương tích khá nặng, dù có khả năng hồi phục kinh người thì cũng cần thời gian để chữa trị.

Ngoại trừ những vết thương ngoài da đã dần hồi phục, phần đan điền bị hủy mới là điều hắn không thể làm gì được.

Bên trong đan điền trống rỗng, như một vườn hoa bị thiêu rụi, cỏ cây chẳng mọc nổi, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.

Đan điền bị phế, đồng nghĩa với việc hắn không thể tu luyện, không thể chứa đựng chân khí, càng không thể hấp thu linh lực từ thiên địa.

Tu vi mất sạch, giờ đây hắn chẳng khác gì một phế nhân.

Tạ Bùi Yến cụp mắt, nhìn lòng bàn tay mình, quanh thân toát ra khí áp cực thấp.

【 Tạ Bùi Yến! Chúng ta chuẩn bị đi chưa? 】

Một giọng nói bất ngờ phá tan mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu hắn. Sự âm u quẩn quanh cũng vì vậy mà vơi đi quá nửa.

Tạ Bùi Yến ngẩng đầu lên, thu lại toàn bộ cảm xúc, sắc mặt trở nên bình thản, ánh mắt sắc bén hiện rõ:

“Ừ. Đi thôi.”

Ngồi đó buồn bã cũng chẳng có ích gì. Tu không được chân khí thì luyện cái khác. Hắn chưa bao giờ là kẻ dễ bỏ cuộc.

Chẳng biết có phải do thông suốt điều gì đó, hắn bỗng thấy cả người nhẹ hẳn, giống như có cơn gió thoảng qua xoa dịu cơn đau vẫn âm ỉ trong đan điền, khiến tâm trí cũng dễ chịu hơn.

Hắn dần thả lỏng lông mày đang cau chặt, đúng lúc ấy, một cơn gió lướt qua, thổi bay mái tóc đen và tay áo, vang lên tiếng "phần phật".

Cả người tựa như bước ra từ một đoạn CG đỉnh cao trong trò chơi, soái khí ngút trời.

Thì Bạch Du nhiệt liệt hưởng ứng, "bốp bốp bốp" vỗ tay reo hò:

【 Oaaa 】

Lập tức phá hỏng không khí vài phần.

Nhưng…

Tạ Bùi Yến mím môi, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.

Hắn chủ động mở lời:

“Ngươi có muốn ký khế ước với ta không?”

Thì Bạch Du trợn tròn mắt, khó tin nhìn hắn, một giây sau sợ hắn đổi ý, lập tức gật đầu liên tục:

【 Muốn muốn muốn! Ta đồng ý! 】

Nhưng vừa nói xong, thì Bạch Du liền cảm thấy có gì đó… sai sai.

Sao cứ như là cậu mới là người được chọn còn Tạ Bùi Yến mới là hệ thống vậy?

“Tạo khế ước thì cần thủ tục gì không? Phải dùng máu ký tên hay còn gì khác?”

【 A không cần phiền vậy đâu! Lấy máu ký tên lỗi thời lắm rồi~ 】

Thì Bạch Du vừa nói vừa lục lọi, rút ra bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, đưa cho Tạ Bùi Yến, còn cực kỳ chu đáo đưa kèm cả bút lông:

【 Ngươi xem thử bản hợp đồng này có gì cần sửa không. Nếu không có thì ký tên bên dưới là được. 】

Tạ Bùi Yến cũng không qua loa, thật sự xem rất kỹ từng điều khoản. Thậm chí còn chỉnh sửa nhẹ hai điều nhỏ trong đó.

Ánh mắt hắn dừng lại ở điều khoản cuối cùng:

“Sau khi đối tượng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống và người dùng có thể tự do lựa chọn giải trừ ràng buộc.”

Hắn chỉ liếc qua một cái, thấy không có gì bất ổn thì ký tên mình vào bên dưới.

Khi nét bút cuối cùng hoàn tất, Tạ Bùi Yến cảm thấy hình như trên người mình có thêm thứ gì đó.

Thì Bạch Du vui sướng ôm chặt bản hợp đồng, lại đưa thêm một bản y chang cho Tạ Bùi Yến:

【 Một hợp đồng chia hai bản, ngươi cũng cầm một phần nha~ 】

Rất chỉn chu và nghiêm túc.

Công việc hoàn thành, hợp đồng đã ký, lại được đối phương phê chuẩn, Thì Bạch Du hớn hở chui vào đầu hắn, sung sướng lăn lộn một vòng, còn tung pháo giấy trong đầu như đang ăn mừng.

Thật sự chẳng khác nào… một chú chó nhỏ vừa được thả dây.

Tiếng của tiểu hệ thống vang lên không ngớt trong đầu, nhưng Tạ Bùi Yến lại không cảm thấy phiền, ngược lại còn khó hiểu cong khóe môi.

Lúc này, hắn thật sự có chút tò mò về ngoại hình của tiểu hệ thống.

Nghĩ vậy, hắn liền hỏi thẳng:

“Ngươi có thật thể không? Bạch Hổ nhìn thấy được ngươi, nhưng ta thì không.”

Thì Bạch Du “Ách” một tiếng, mím môi do dự, không biết có nên hiện hình hay không.

Ở thế giới trước cũng thế, mãi đến khi được Từ Độ Chi hoàn toàn tin tưởng, cậu mới chịu hiện ra thật thể.

Không ngờ, chính vì thế mà sau này cậu không thể trở lại trạng thái giả lập được nữa.

Từ Độ Chi rất thông minh. Trong khoảnh khắc cậu xuất hiện, Từ Độ Chi bắt được luồng số liệu thoát ra, rồi từ đó viết riêng một đoạn mã, cấy ngược lại vào trong trình tự vận hành của cậu.

Do đoạn mã đó không gây hại gì, nên Bạch Du cũng không phát hiện ra.

Ban đầu thì không biết, nhưng sau mỗi lần cậu xuất hiện từ không gian hệ thống, Từ Độ Chi đều nắm rõ. Cậu nghi ngờ rồi hỏi, mới biết Từ Độ Chi đã làm nhiều chuyện sau lưng như vậy.

Khi đó, Thì Bạch Du suýt chút nữa nghi ngờ bản thân là hệ thống thật hay giả.

Dù sao… cậu cũng không để tâm nhiều. Từ Độ Chi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt là được.

Thì Bạch Du cụp mắt, buồn bực lấy mũi chân cọ cọ mặt đất.

Tạ Bùi Yến cũng không chú ý đến đoạn im lặng đó, chỉ hỏi lại:

“Ngươi không có thật thể?”

Có khi là linh thể cũng nên. Như vậy có thể giải thích vì sao Bạch Hổ nhìn thấy cậu còn mình thì không.

Thần thú vốn là sinh linh được thiên địa nuôi dưỡng. Chúng không cần tu luyện mà vẫn hấp thu được linh khí nguyên thủy từ thiên nhiên. Còn tu sĩ như bọn họ thì phải chuyển hóa nó thành chân khí để tích trữ trong đan điền, nếu không sẽ dễ nổ tung mà chết.

Nếu tiểu hệ thống là linh thể hoặc loại tồn tại tương tự…

Chưa kịp nghĩ tiếp, Tạ Bùi Yến đã thấy một bóng người từ sau lưng thò ra nhìn hắn.

“Không có nha. Ta có thật thể mà~”

Tạ Bùi Yến khựng lại, hơi thở rối loạn, chớp mắt nhìn về phía sau.

Thiếu niên với mái tóc đen dài, gương mặt tinh xảo rực rỡ, vài sợi tóc mềm xõa xuống theo động tác nghiêng đầu. Đôi mắt hạnh trong veo, lấp lánh như được ánh nắng chiếu xuống mặt nước. Gò má trắng mịn có lúm đồng tiền nhỏ xíu, như vừa ngọt vừa mềm, như tẩm mật.

Với tư cách là hệ thống, Thì Bạch Du có thể thay đổi phục sức theo từng bối cảnh thế giới. Thế giới hiện đại thì mặc áo thun, còn tu chân giới như bây giờ thì là cổ trang. Cậu chuyển đổi trang phục rất linh hoạt, không hề lạc quẻ.

Tất cả suy đoán ban đầu về "tiểu hệ thống" trong đầu Tạ Bùi Yến đều tan vỡ.

Trước mắt hắn bây giờ là một thiếu niên xinh đẹp đến không tưởng.

Tạ Bùi Yến đứng ngây tại chỗ, tạm thời không biết phải phản ứng thế nào.

“...Tạ Bùi Yến?”

Thì Bạch Du nghiêng đầu, hơi nghi hoặc gọi một tiếng, giơ tay khẽ vẫy trước mắt hắn. Mái tóc dài theo đó khẽ rơi lên cánh tay Tạ Bùi Yến, nhẹ nhàng như chạm vào một tầng lông tơ.

Tạ Bùi Yến giật mình hồi thần, lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Đôi mắt đen kia vẫn trầm tĩnh như trước, không dễ để lộ cảm xúc, nhưng lúc này lại dường như… dâng lên một thứ tình cảm mơ hồ khó gọi tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play