“…Năm 20xx, giải thưởng Vật lý đã được trao cho Từ Độ Chi đến từ nước C, nhằm vinh danh những đóng góp của anh trong lĩnh vực cơ học lượng tử, mở ra một hướng đi hoàn toàn mới…”

Vừa dứt lời, trong đại sảnh trang nghiêm liền vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt. Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đồng loạt đổ dồn về phía người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế đầu, biểu cảm trên khuôn mặt anh lại dường như chẳng có chút dao động nào cả.

Cứ như thể người ta vừa đọc tên một người xa lạ, không phải là anh vậy.

Từ Độ Chi cụp mắt, hai giây sau mới đứng lên, đón lấy những ánh nhìn nồng nhiệt xung quanh, chậm rãi bước lên sân khấu.

Dưới ánh đèn sân khấu lập lòe, Từ Độ Chi đứng ngay trung tâm. Đường nét gương mặt sắc sảo phảng phất lạnh lùng, đôi mắt đen trắng rõ ràng chẳng gợn sóng cảm xúc nào. Bộ vest đen ôm sát tôn lên dáng người cao ráo, đĩnh đạc.

Anh nhẹ nhàng đưa tay điều chỉnh vị trí micro trước mặt, rồi với gương mặt vô cảm, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ nhận giải, vốn là do chính anh tự viết.

【Úi trời! Ký chủ đẹp trai quá đi!】

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu Từ Độ Chi, nhẹ nhàng mà rực rỡ. Anh khựng lại một nhịp, đôi mày vô thức dịu xuống vài phần.

 Là ngôi sao nhỏ của anh.

【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến! Trung tâm thế giới A13 đã ổn định! Ký chủ bây giờ chính là một nam chủ Long Ngạo Thiên đủ tiêu chuẩn rồi nha~】

Bạch Du nhoẻn miệng cười đầy đắc ý, nhìn dáng vẻ sáng lấp lánh của ký chủ nhà mình mà gật đầu hài lòng.

Xem ra cậu vẫn có chút thiên phú làm hệ thống đấy chứ, chứ đâu có khó khăn như các anh chị hệ thống khác thường than thở đâu.

Vừa mới nhận ký chủ đầu tiên, mà đã gặp đúng kiểu tranh đua thế này. Ngoại trừ giai đoạn đầu có hơi khó điều chỉnh, những lúc còn lại gần như chẳng cần cậu phải lên tiếng, tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến cứ thế mà “vèo vèo vèo” leo thẳng một mạch.

Hihi, đúng là kiểu ký chủ ngoan

ngoãn, biết điều mà cậu thích nhất!

Bạch Du vui vẻ chọc nhẹ màn hình ánh lam đang ẩn hiện trước mắt, một tay thao tác các công việc còn lại, vừa làm vừa lẩm nhẩm gì đó.

Hàng mi dài cong dày rũ xuống, in bóng trên đôi mắt trong trẻo. Dòng chữ trên màn hình cuộn dài, tay cậu gõ “tách tách tách” không ngừng. Khi đến phần cuối dòng chữ: “Có giải trừ trói định hay không?”, cậu bấm ngay vào “Đồng ý”, rồi không chần chừ ký luôn tên mình.

Từ Độ Chi đang nghe Bạch Du vui vẻ ngân nga khúc nhạc nho nhỏ trong đầu, khóe môi khẽ nhếch cười thì bỗng nghe đối phương nói:

【Cảm ơn ký chủ trong những ngày qua đã chăm chỉ, vất vả! Hy vọng ký chủ có thể dành chút thời gian để điền vào phiếu phản hồi về trải nghiệm phục vụ tại Hệ Thống Long Ngạo Thiên 81.】

Vừa dứt lời, một giao diện đánh giá liền hiện ra trong đầu Từ Độ Chi. Một bên anh tiếp tục phát biểu lời cảm ơn, một bên lại không chút do dự chọn năm ngôi sao đánh giá. Sau đó, ở phần ý kiến cuối cùng, anh viết:

【Ngôi sao nhỏ phục vụ rất tốt, rất đúng chỗ. Tôi rất thích.】

Bạch Du thỏa mãn cầm lấy bảng đánh giá năm sao đầu tiên trong đời làm hệ thống của mình, đôi mắt xinh đẹp cong cong đầy vui sướng, nâng niu mà kẹp nó cẩn thận vào cuốn sổ ghi chép cá nhân.

Trời ơi, là năm ngôi sao thật kìa!

Tuyệt vời ông mặt trời!

Hắn dịu giọng nói:

【Tốt. Cảm ơn ký chủ đã đánh giá. Hệ Thống Long Ngạo Thiên 81 chính thức offline. Chân thành chúc ký chủ trong những ngày sắp tới, có thể đạt được ước nguyện của mình……】

Từ Độ Chi thoáng cái cứng người lại:

【……Từ từ! Ngôi sao nhỏ, em… em định rời khỏi tôi sao?】

Bạch Du nghiêng đầu vẻ khó hiểu, giọng nói thản nhiên như đang nói một chuyện rất bình thường:

【Đúng vậy mà~ Lúc trước chúng ta ký hợp đồng chẳng phải đã ghi rõ rồi sao? Khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến và thế giới chính đã ổn định thì giữa chúng ta sẽ tự động giải trói.】

Biểu cảm của Từ Độ Chi hoàn toàn đông cứng. Một cơn hoảng loạn và sợ hãi bấp ngờ ập tới,dữ dội như thủy triều, anh cố gắng nhớ lại điều khoản trong hợp đồng, nhưng bộ não từng vô cùng thông minh giờ đây lại hoàn toàn trống rỗng — không nhớ nổi gì cả.

【Ký chủ, anh không nhớ sao?】

Lần đầu tiên Bạch Du nói chuyện với Từ Độ Chi, đối phương còn định lập tức giao cậu cho quốc gia nghiên cứu. Cậu phải khuyên ngăn mãi, mới khiến anh tạm thời dẹp bỏ ý định đó.

Ngày đầu tiên nhậm chức hệ thống mà suýt bị kí chủ giao nộp cho nhà nước, chuyện này thì Thì Bạch Du nhớ rõ mồn một.

Có thể là do quá khứ để lại, Từ Độ Chi rất cảnh giác. Ban đầu khi mới ở chung, hai người chẳng hợp nhau chút nào, thậm chí là cực kỳ khó xử.

Bạch Du dốc hết tâm sức, đọc nát bao nhiêu tài liệu hướng dẫn từ các hệ thống ca ca khác, cũng không làm Từ Độ Chi mềm lòng nổi.

Phải mất gần một năm, cậu mới khiến anh chịu buông cảnh giác, chịu ký xuống khế ước hợp đồng với mình.

Bạch Du nhớ lại khoảnh khắc ký kết hôm đó, biểu cảm của anh thành kính như thể đang đứng trước điều gì đó vô cùng thiêng liêng.

…Khó khăn vậy đó!

Miêu miêu rơi lệ.jpg

Tuy Từ Độ Chi không nhìn thấy, nhưng Bạch Du vẫn ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt:

【Em đi đây, ký chủ. Tạm biệt.】

【Bạch Du! Bạch Du!】

Từ Độ Chi hoảng hốt gọi tên cậu, giọng run lên.

Nhưng trong đầu anh chỉ còn lại một khoảng trống tĩnh lặng. Giọng nói quen thuộc kia… đã biến mất.

Bạch Du thực sự… rời đi rồi.

Từ Độ Chi nhắm chặt mắt lại, bàn tay cầm chiếc cúp vô thức siết chặt thêm vài phần. Anh không để ý đến ánh đèn rực rỡ đang chiếu lên người mình, không để tâm đến tràng pháo tay ầm vang từ khán giả bên dưới hay người trao giải đang nói gì đó bên cạnh.

Tất cả, trong tai anh, đều như bị sóng biển rút sạch.

Anh chỉ biết gọi mãi tên hệ thống nhỏ bé ấy, trong vô vọng.

…Vẫn không có hồi âm.

Bạch Du… thực sự đã rời khỏi anh rồi.

Từ Độ Chi nghiến răng, bước vội khỏi sân khấu trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Anh bất chấp tất cả, rời khỏi khán phòng mà biết bao người từng mơ ước được đứng trên đó, chỉ vì một người đã không còn ở bên mình nữa.

Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một sư im lặng đến nghẹt thở.

Với anh, Thì Bạch Du chính là tất cả.

Anh không phải vì mộng tưởng hay danh vọng mà đứng ở đây. Giải thưởng danh giá nhất thế giới này, anh giành được, chẳng qua chỉ vì Thì Bạch Du muốn thế. Vì cậu mong anh giành được, nên anh mới cố gắng để đoạt lấy nó.

Vậy mà giờ đây, cậu lại rời xa anh.

Anh không cho phép điều đó xảy ra!

Từ Độ Chi vội vã trở lại phòng thí nghiệm bí mật do chính mình thiết kế, nơi từng dùng để chứa và duy trì sự tồn tại của Thì Bạch Du.

Sau khi vượt qua từng tầng xác minh thân phận, cánh cửa thép lớn cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt là một thiết bị kim loại khổng lồ, trông như một tác phẩm điêu khắc bằng sắt thép, đang lặng lẽ đưng sừng sững giữa căn phòng. Lớp vỏ kim loại ánh lên màu lạnh lẽo, bên trong là vô số linh kiện tinh vi đang tự động vận hành.

Từ Độ Chi đưa tay áp lên bề mặt thiết bị. Ngón tay anh dài, đốt khớp rõ ràng, môi mím chặt, không nói một lời. Ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt anh, như phủ một tầng băng lạnh vô hình.

“Thì Bạch Du…”

———

Ở một nơi khác, người bị nhắc tên bỗng hắt xì một cái thật to.

Thì Bạch Du chớp mắt, mơ hồ đưa tay dụi mũi, vừa gãi vừa lẩm bẩm:

“Hắt xì… Kỳ lạ thật, hệ thống cũng biết hắt xì nữa à?”

Vừa nói, cậu vừa đẩy cửa lớn bước vào đại sảnh trung tâm của hệ thống. Cằm hơi hất lên, mặt mày rạng rỡ, bộ dạng y hệt một kẻ vừa oanh tạc xong thế giới khác mà kiêu ngạo trở về.

Mẹ ơi! Ta, hệ thống rảnh rỗi lại đẹp trai, đã quay về rồi đây!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play