Không trách được sau khi Tạ Bùi Yến bị cậu mang về, chỉ số năng lượng trung tâm thế giới chẳng những không tăng mà còn có xu hướng tụt giảm.
Hóa ra…cậu mới chính là “chướng ngại vật” trên con đường thăng cấp của Tạ Bùi Yến?
Thì Bạch Du cảm thấy như trời sập đến nơi, toàn bộ hệ thống đều sốc đến không kịp phản ứng.
Không có bàn tay vàng này, đối với Tạ Bùi Yến mà nói, có khi là mất đi nền tảng trợ lực quan trọng nhất, đồng nghĩa với việc không còn cánh tay phải hỗ trợ. Tình huống này có thể diễn giải như sau:
Không có bàn tay vàng đầu tiên = Tạ Bùi Yến không có cánh tay phải = Tạ Bùi Yến sẽ trở thành một Long Ngạo Thiên đơn độc = Thực lực suy giảm nghiêm trọng = Tạ Bùi Yến có nguy cơ chết sớm.
Đơn giản hóa: Tạ Bùi Yến sắp chết rồi!!!
Tạ Bùi Yến chẳng hiểu gì:?
Hỏi chấm nhỏ, có vẻ như ngươi có rất nhiều bạn bè nhỉ?
Không được! Thì Bạch Du là người đầu tiên không đồng ý chuyện này!
Tinh thần trách nhiệm bất ngờ trỗi dậy, Bạch Du đẩy đầu Bạch Hổ đang gác trên đùi ra, dứt khoát bật dậy, chỉ để lại một câu mơ hồ khó hiểu:
“Tạ Bùi Yến, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để ngươi chết!”
Nói xong liền vội vã bỏ chạy.
Tạ Bùi Yến:?
Bạch Hổ:?
Hai người nhìn nhau, mặt đầy dấu chấm hỏi giống nhau.
Nhưng Bạch Du mặc kệ. Giờ đây trong đầu cậu chỉ toàn suy nghĩ: Tạ Bùi Yến sắp chết!
Cậu chạy vội về nơi lần đầu tiên gặp Tạ Bùi Yến, dựa vào vị trí trong nguyên tác mà cẩn thận lục soát khắp nơi.
Tìm một hồi lâu vẫn không thấy quyển sách kia đâu.
Chẳng lẽ… chỉ có Tạ Bùi Yến mới có thể kích hoạt bàn tay vàng này?
Cậu đứng đờ ra tại chỗ, buồn bã cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống bên thái dương, đôi mắt ánh nước, mũi hồng hồng, khe khẽ hít vào như thể sắp khóc.
Trông đáng thương không tả nổi.
Không còn cách nào khác, không tìm thấy thì chỉ còn nước quay về. Cậu đá chân bực bội, vừa đi vừa đạp mấy hòn đá trên đường, miệng lẩm bẩm như đang xả giận.
Y như một đứa trẻ mẫu giáo đang giận dỗi.
Thật ra, xét theo ý nghĩa truyền thống, Thì Bạch Du chẳng giống một hệ thống chút nào. Cậu như một con người thực thụ, có đầy đủ hỉ nộ ái ố. Cũng chính vì vậy, hệ thống chủ chưa từng để cậu đi làm nhiệm vụ nào cả.
Bởi vì… Thì Bạch Du không phù hợp.
Một hệ thống đạt chuẩn là khi cần thì giúp đỡ người được chọn, sau đó từ họ hấp thu giá trị năng lượng. Đó là giao dịch hai bên cùng có lợi.
Nhưng Bạch Du lại khác biệt. Cảm xúc của cậu mạnh hơn hầu hết các hệ thống khác, được hệ thống chủ nuôi đến vừa ngoan vừa mềm, luôn khiến người ta lo cậu sẽ tự mình chui đầu vào rắc rối.
Dù vậy, Thì Bạch Du chẳng hay biết gì về sự lo lắng ấy. Tính cậu cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, nên cơ bản chẳng ảnh hưởng mấy. Quả nhiên chưa bao lâu, tâm trạng buồn bực của cậu liền tan biến sạch.
Ngay lúc đó, cậu đá trúng thứ gì đó "rầm" một tiếng bị đá bay đi, phát ra tiếng sột soạt không giống tiếng đá.
Thì Bạch Du chớp mắt mấy cái, ngẩn ra vài giây rồi chạy vội tới xem, là một quyển sách vàng óng ánh!
Trên bìa còn viết mấy chữ to đỏ đến đen sì: 《Tâm pháp Nguồn nước và Dòng sông》
Oa~
Thì Bạch Du trợn to mắt không dám tin.
Ngay sau đó, cậu vui sướng nhặt lên. Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào bìa sách, Thì Bạch Du khựng lại như bị treo đứng, nguyên cả hệ thống giữ nguyên tư thế khom người nhặt đồ, cứng đờ tại chỗ.
Hai giây sau, cậu như vừa tỉnh ra, từ từ chớp mắt, ngơ ngác sờ đầu.
Lạ thật, lúc nãy hình như có virus tấn công vào hệ thống trung tâm của cậu.
May mà trong cơ thể cậu được cài phần mềm diệt virus do hệ thống chủ đích thân viết, chỉ mất hai giây đã tiêu diệt sạch.
Thì Bạch Du kiêu ngạo cong môi, lúm đồng tiền nhỏ xíu trên má cũng hiện ra.
Hừ hừ~ cậu chính là hệ thống cực phẩm!
Thì Bạch Du như một cơn gió chạy về hang núi, vừa vào liền thấy Tạ Bùi Yến và Bạch Hổ đều… ngồi cách nhau rất xa.
Bạch Hổ thấy cậu về thì vui mừng gầm lên một tiếng, còn Tạ Bùi Yến liếc mắt một cái liền biết là cậu đã trở lại.
Lúc này, vết thương trên người Tạ Bùi Yến đã được băng bó, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Không còn vết máu, Tạ Bùi Yến lộ rõ vẻ ngoài xuất sắc. Dáng người cao lớn rắn rỏi, rõ ràng là vừa bị thương nhưng khí thế chẳng hề suy giảm. Ngũ quan tuấn tú sắc nét, biểu cảm lại bình thản nhạt nhòa, đôi môi mím chặt lạnh lùng.
Tuy rõ ràng là không nhìn thấy cậu, nhưng Thì Bạch Du vẫn cảm giác ánh mắt đen lạnh của đối phương như có thực thể, dường như thật sự đang dõi theo mình.
Thì Bạch Du dỗ Bạch Hổ vài câu, sau đó hớn hở chạy đến trước mặt Tạ Bùi Yến.
Bị nghiêm túc vuốt ve hai lần rồi bị bỏ mặc Bạch Hổ:?
【 Ta về rồi, Tạ Bùi Yến. 】
“…Ừ.” Giọng hắn có vẻ lạnh nhạt.
Nhưng Thì Bạch Du không quan tâm, vui vẻ nhét quyển 《Tâm pháp Nguồn nước và Dòng sông》 vào tay hắn:
【 Cho ngươi này. 】
Tạ Bùi Yến cúi đầu liếc nhìn quyển sách trong tay, im lặng một lúc, sau đó dứt khoát từ chối.
Thì Bạch Du cũng không buồn, ngược lại còn cười như thể “ta hiểu mà”.
Long Ngạo Thiên sao, cậu hiểu. Không bao giờ chịu nhận bố thí.
Nam nhân mà, tự tôn rất cao.
Cậu hiểu, cậu hiểu hết.
Tiểu hệ thống cười trộm một tiếng, mắt hạnh sáng long lanh, hàng mi cong cong, trông chẳng khác gì con mèo vừa làm chuyện xấu xong.
Cậu nghiêm túc nói:
【 Quyển này vốn dĩ là cơ duyên thuộc về ngươi. Nếu ta không tìm được ngươi, ngươi cũng sẽ tự nhận được nó. Là do ta khiến ngươi lỡ mất cơ duyên này. 】
…Thuộc về mình?
Tạ Bùi Yến lại cúi đầu nhìn mấy chữ to đùng trên bìa sách, lần này không từ chối nữa, trực tiếp bỏ nó vào không gian chứa đồ.
【 Ngươi không xem thử sao? 】
Tạ Bùi Yến “Ừ” một tiếng cho có lệ, lừa gạt tiểu hệ thống đơn thuần.
Thực tế thì… hắn chẳng những không định xem, còn định quẳng quyển sách vào một góc trong không gian luôn.
Có điều nể mặt tiểu hệ thống cực khổ lắm mới mang nó về, hắn vẫn để nó vào trong hộp…
Rồi ném thẳng vào góc ăn bụi.
Cơ duyên đã bỏ lỡ thì bỏ qua, chứng tỏ hắn vốn không có duyên với nó. Huống chi, không cần tâm pháp này hắn cũng có thể đạt được mục đích của mình.
Hơn nữa…
Tạ Bùi Yến cụp mắt xuống. Dù không thấy Thì Bạch Du, nhưng nhìn thái độ của Bạch Hổ thì biết, hai người đang chơi đùa rất vui vẻ.
Mà hắn… đã gặp được cơ duyên thật sự thuộc về mình rồi.
---
Tâm pháp Nguồn nước và Dòng sông (tự mình phát ngôn):
Ngươi có lễ phép không? Ta hỏi một câu ngươi có lễ phép không? Tự dưng túm ta làm gì! Lão tử đây cũng đâu muốn bị ngươi để mắt tới! Nếu không phải ta truyền sai mục tiêu, làm gì tới lượt ngươi dính vô!