Bọn họ cần phải rời khỏi khu rừng này, nhưng Bạch Hổ thật sự không thể mang theo được.

Nó… quá to.

Hơn nữa, thân phận thần thú sẽ khiến Tạ Bùi Yến gặp rất nhiều rắc rối không cần thiết.

Theo cốt truyện, về sau Tạ Bùi Yến đúng là sẽ có một con Bạch Hổ thần thú làm bạn đồng hành, nhưng Bạch Du không chắc có phải là con hiện tại này hay không.

Bởi vì con Bạch Hổ đó là do Tạ Bùi Yến chính tay đánh bại, sau đó đối phương mới cam tâm tình nguyện theo hắn.

Chứ không phải như bây giờ…

Thì Bạch Du nhăn mặt, xoa xoa eo, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Tiểu Bạch, không được như vậy, ngươi không nghe lời rồi.”

“Ô ô... Ngao ô... Ô…”

Biết Bạch Du định bỏ lại mình, Bạch Hổ như trời sụp đến nơi.

Cả con hổ to oành quỳ rạp dưới đất vừa gào vừa lăn lộn, đến mức cả mặt đất cũng như rung chuyển theo.

Không những không đạt được mục đích, nó còn bị tiểu xinh đẹp mắng, khiến Bạch Hổ tổn thương sâu sắc, khóc như một con mập 500 ký thất tình.

Tạ Bùi Yến đứng bên, mặt không cảm xúc. Hắn sớm biết con thần thú này vô lại đến mức nào.

Nhưng Bạch Du vẫn mềm lòng, xoa đầu Bạch Hổ, cố gắng giảng đạo lý:

“Ngươi to quá, mang ngươi ra ngoài sẽ bị rất nhiều người xấu dòm ngó.”

Bạch Hổ “ô ô anh anh” hai tiếng, liếc qua Tạ Bùi Yến đang khoanh tay đứng đó, như hạ quyết tâm cực lớn, nhẹ nhàng dụi dụi vào mặt Bạch Du.

Bạch Du tưởng nó cuối cùng đã thông suốt, muốn đồng ý rời xa, nhưng Tạ Bùi Yến nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản vậy.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Bạch Du hoa mắt chóng mặt, còn chưa kịp phản ứng thì trong tay đã nặng trĩu thêm thứ gì đó.

?

Cúi đầu nhìn, là một tiểu bạch hổ!

Toàn bộ cơ thể thu nhỏ chỉ bằng một con mèo bình thường.

Hình thể nhỏ bé này chẳng có gì đáng sợ, nhìn còn chẳng khác gì mấy con thú cưng mà các thiếu gia tiểu thư thích nuôi.

Bạch Hổ dựng thẳng người, hai chân trước bám lên vai Bạch Du, dụi mặt vào cậu cực kỳ thân thiết.

Bạch Du còn chưa kịp hiểu chuyện gì, tay đã phản xạ có điều kiện mà xoa xoa lưng nó.

Cậu ngơ ngác quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Bùi Yến.

Tạ Bùi Yến thấy bộ dạng “tâm động” của tiểu hệ thống, sau một hồi im lặng, thở dài, giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương hơi đau.

Thôi vậy.

 

---

Bạch Du lại quay về hệ thống không gian, lập tức được chào đón nồng nhiệt.

“Về rồi à? Lần này nhanh hơn nhiều nha~”

“Giỏi quá giỏi quá, có tiến bộ nha.”

“Xem ra sắp vượt qua 01 trở thành hệ thống tốc độ số một luôn rồi~”

Đối mặt với những lời khen của các anh chị hệ thống, Thì Bạch Du nở nụ cười rực rỡ, ngẩng cao đầu, cực kỳ tự hào nhận hết. Cậu còn suýt muốn vẫy cái đuôi không tồn tại phía sau lưng.

Tiểu cẩu chính là như vậy, vô cùng tự tin!

Hừ hừ. (*σ´∀`)σ

Cậu vốn muốn chạy đi khoe thành tích với chủ hệ thống, nào ngờ chủ hệ thống vẫn đang trong trạng thái ngủ say.

Bạch Du có hơi mất mát, đứng thẫn thờ một lát rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh quả cầu kim loại, tự chơi một mình. Cậu không quên lải nhải với chủ hệ thống những chuyện đã xảy ra gần đây, đặc biệt nhấn mạnh cảm giác bị ném vào Truyền Tống Trận như máy giặt quay cuồng ra sao.

Tuy không có ai đáp lại, nhưng chơi một mình cũng khiến cậu thấy vui.

Ngôi sao nhỏ này thật dễ dàng thỏa mãn.

 

---

Hai ngày sau, Thì Bạch Du lại lần nữa truyền tống đến nhiệm vụ thế giới.

Nhưng khác với lần trước bị choáng váng quay cuồng, lần này cực kỳ ổn định, nhẹ nhàng mà chắc chắn.

【 Leng keng! Tạ Bùi Yến, ta tới rồi! Ta... Ể? 】

Vừa nhiệt tình chào hỏi, còn định kéo gần khoảng cách thì Thì Bạch Du bỗng nhận ra cảnh tượng trước mắt có vẻ... không đúng lắm, lập tức ngậm miệng.

Tạ Bùi Yến đang ngồi trên nhánh cây của một gốc đại thụ, tán cây rậm rạp vừa vặn che khuất thân thể hắn.

Dưới gốc cây có bốn người, ba nam một nữ.

Nữ tử kia bị dồn đến chân tường, mặt đầy phẫn nộ, ba tên hắc y nhân đang tiến gần, còn cầm kiếm, như thể đang uy hiếp gì đó.

Bạch Du liếc nhìn nữ tử, lại nhìn Tạ Bùi Yến đang thảnh thơi trên cây, trong đầu lóe sáng.

A! Đây chẳng phải là một trong những tình tiết quan trọng trong cốt truyện sao?

Bạch Du lập tức bật lên bảng nhiệm vụ:

【 Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ: Giải cứu Sở Ương Ương, con gái tông chủ Hồng Mông Kiếm Tông khỏi tay hắc y nhân.

Thời gian giới hạn: 10 phút. 】

Đây là bước đầu tiên trong con đường đánh quái thăng cấp của Tạ Bùi Yến.

Theo cốt truyện, hắn hành hiệp trượng nghĩa cứu được nữ tử đáng thương kia.

Sau đó phát hiện nàng chính là con gái tông chủ đại tông môn Hồng Mông Kiếm Tông.

Tông chủ vô cùng cảm kích, không chỉ nhận Tạ Bùi Yến làm thân truyền đệ tử mà còn giúp hắn chữa trị đan điền, ban vô số tài nguyên.

Cơ hội tốt như vậy, chính là một trong những bàn tay vàng lớn nhất của Tạ Bùi Yến!

Bạch Du mắt sáng rỡ, nhìn về phía Tạ Bùi Yến, chờ hắn ra tay cứu mỹ nhân.

Nhưng…

Tạ Bùi Yến không hề có ý định động đậy.

Bạch Du: ???

Cậu vội vàng mở miệng nhắc nhở:

【 Tạ Bùi Yến, ngươi có nghe thấy nhiệm vụ ta tuyên bố không? 】

【 Ừ. 】

Ừ? Rồi sao nữa?

Bạch Du ngơ ra.

Cậu tròn mắt nhìn vẻ mặt vô cảm của Tạ Bùi Yến, gãi gãi tay, cuối cùng nhịn không được lên tiếng thật nhỏ:

【...Vậy ngươi... không định cứu nàng sao? 】

Thấy Tạ Bùi Yến có vẻ bài xích, Thì Bạch Du lập tức luống cuống, vội ngưng ra thật thể, ngồi xổm bên cạnh hắn, lay lay tay áo hắn, giọng đáng thương hết cỡ:

“Thật sự không cứu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play