Chưa từng trải đời nên Bạch Du đâu hiểu thần thú hổ là giống gì, chỉ thấy Bạch Hổ vừa hùng hổ vừa dữ tợn, cậu liền lập tức giơ tay đầu hàng, tỏ rõ thái độ phục tùng, ngoan ngoãn vô cùng.

Hừ hừ, Bạch Hổ ta chính là rộng lượng như vậy đó. Bị tiểu xinh đẹp bỏ rơi cũng không sao, chẳng phải vẫn có thể chủ động đi tìm cậu à?

Ta là đại hổ mà, không thèm so đo với cậu ta.

Tạ Bùi Yến vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, dửng dưng.

Hắn thấy rõ cái đuôi thô to của Bạch Hổ ban đầu còn quét qua quét lại vì sốt ruột, nhưng chẳng bao lâu sau đã chậm lại, cuối cùng còn nhấc cao cái đuôi lên, trông vô cùng… vui sướng.

Rồi nó còn lăn ra đất, phơi cả cái bụng mềm mềm trắng trắng.

Áp lực ban nãy giống như muốn nghiền ép cả người, nay đã biến mất sạch sẽ.

Tạ Bùi Yến: …………

Không nhìn thì thôi, nhìn vào thật sự cảm thấy mất mặt dùm. Một con thần thú mà bị dỗ đến mức thành ra thế này.

Nhưng xem ra, hệ thống và Bạch Hổ đúng là có quen biết thật.

Không biết hai bên trao đổi gì mà sau đó, Bạch Hổ ngẩng đầu, liếc hắn một cái đầy khinh bỉ, rồi từ mũi phun hơi, kêu gầm gừ không rõ đang nói cái gì.

Cái ánh mắt ghét bỏ đó… không ai hiểu lầm nổi.

Ngay sau đó, không kịp phản ứng, cả người Tạ Bùi Yến đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Hắn kinh ngạc trừng mắt, theo bản năng muốn phản kháng.

【Đừng đừng đừng! Vết thương của ngươi lại nứt ra rồi kìa!】Bạch Du nghiêm túc nhìn thanh máu đang tụt thẳng 10 điểm HP, sốt ruột nói tiếp, 【Bạch Hổ biết một nơi thích hợp để dưỡng thương, nó sẽ đưa chúng ta qua đó. Nó sẽ không làm hại ngươi đâu, nó rất ngoan mà!】

Tạ Bùi Yến trên người toàn mùi máu tanh nặng nề, nếu còn ở lại đây e rằng sẽ thu hút đủ loại rắc rối. Rời đi là lựa chọn tốt nhất.

...Ngoan?

Tạ Bùi Yến mặt mày trắng bệch, lạnh lùng liếc sang Bạch Hổ đang nhe răng trợn mắt.

Hắn không thích cảm giác bị người khác nâng đỡ hay che chở thế này, dù đối phương có là thần thú đi chăng nữa. Toàn thân hắn căng chặt đầy cảnh giác, sẵn sàng phản ứng nếu có gì bất thường.

Bạch Hổ kiêu ngạo sải vài bước, tiện thể vung đuôi một cái để Bạch Du nhẹ nhàng nhảy lên lưng mình.

Hừ, không phải ai cũng được ngồi lên lưng đại nhân Bạch Hổ đâu nhé! Nhất là cái người kia dơ bẩn lấm lem, đừng có làm bẩn bộ lông mà ta dưỡng cẩn thận!

Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh. Chỉ chốc lát sau, nó đã đưa hai người đến trước một hang động trong núi.

Nhìn qua thì đúng là nơi thích hợp để dưỡng thương.

Tạ Bùi Yến mượn vách đá làm điểm tựa, mặt không biểu cảm mà cởi bỏ khuy áo, kéo lớp áo dính vào vết thương ra. Máu đỏ tươi chảy xuống, nhuộm cả nền đất.

Bạch Du nhịn không được cắn môi.

Cậu không có lòng hổ thẹn như người thường, nhưng nhìn thấy vết thương đầy mình của Tạ Bùi Yến, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

【Tạ Bùi Yến, ngươi có đau không vậy?】

Tạ Bùi Yến không đáp, chỉ cúi đầu xử lý vết thương.

【Ngươi ký khế ước với ta đi, ta có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn.】

Tạ Bùi Yến trầm mặc một lúc, uống hết lọ dược vừa được Bạch Du đưa, chậm rãi nói: “...Đau đớn giúp ta tỉnh táo hơn.”

Bạch Du không nghe ra ý từ chối ký khế ước trong câu đó.

Hắn chỉ từ chối việc giảm đau.

Cơ thể Tạ Bùi Yến rất trắng, vóc dáng cực kỳ tốt: vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi rõ ràng, nếu thả ra ngoài chắc chắn là kiểu có thể "sát thương lung tung". Nhưng khuyết điểm duy nhất là — toàn thân đầy vết sẹo.

Mới lẫn cũ đan xen, dài ngắn không đều, trải đầy cơ thể hắn như những vết tích của quá khứ.

Bạch Du chớp chớp mắt, nhìn chăm chú mấy giây, rồi lắp bắp nghẹn ra một câu:

【Ừm… Ngươi… cũng rất lợi hại.】

Nghĩ một hồi, cậu lén lấy ra một lọ thuốc mỡ từ thương thành, nhìn quanh xem có ai để ý không, rồi nhỏ giọng nhét vào tay Tạ Bùi Yến:

【Cái này… có thể trị sẹo, hiệu quả tốt lắm đó.】

Sau đó cậu hắng giọng, nghiêm túc bổ sung:

【Ta chỉ cho ngươi mượn thôi đó nha! Mượn, hiểu chưa? Phải nhớ trả lại cho ta đó!】

Quy tắc hệ thống Điều 72: Cấm hệ thống tự ý lấy vật phẩm trong thương thành đưa cho đối tượng nhiệm vụ.

Bạch Du: Ta không có vi phạm quy tắc, chỉ là cho mượn thôi mà! Vẫn có lãi chứ bộ!

Tạ Bùi Yến cầm lọ ngọc trong tay, mở nắp ra, một mùi thơm thanh nhè nhẹ lan ra. Nhìn là biết loại thuốc mỡ cao cấp.

Nhưng hắn không dùng. Chỉ im lặng thu nó vào không gian.

Bạch Du cuộn người bên vách đá, ôm chân, cằm tựa lên đầu gối, ngoan ngoãn chờ Tạ Bùi Yến xử lý thương tích. Bạch Hổ cũng nằm sát bên cạnh cậu.

Tạ Bùi Yến không thấy được hệ thống, nhưng vừa thấy Bạch Hổ thì biết Bạch Du đang ở đâu.

Chờ mãi thấy hơi chán, Bạch Du duỗi hai chân ra định vươn vai, không ngờ Bạch Hổ bên cạnh lại cực kỳ biết tranh thủ thời cơ, lập tức gác đầu lên đùi cậu.

Có hơi… nặng.

Bạch Du vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, đang tận hưởng những giây phút yên bình thì…

Từ đâu móc ra một quyển sách dày cộm, đặt thẳng lên đầu Bạch Hổ.

Bạch Hổ: ?

Ngáp một cái dài, rồi rộng lượng tha thứ cho tiểu xinh đẹp hành động lỗ mãng.

Bạch Du bắt đầu đọc tiểu thuyết — tiểu thuyết có Tạ Bùi Yến làm vai chính Long Ngạo Thiên.

Cậu lật từng trang, lật đến khúc hiện tại trong dòng thời gian.

Trước đó toàn là bi kịch của Tạ Bùi Yến: cha mẹ mất sớm, phải sống nhờ nhà chú, bị con cháu nhà đó bắt nạt, sống tủi nhục, tuy sau này cũng có trả đũa được phần nào…

Cả đoạn đầu truyện toàn là: bị khinh thường → bị ức hiếp → phản công → rồi lại bị khinh thường → rồi lại ức hiếp → tuần hoàn không dứt.

Mô típ điển hình của nam chính kiểu sảng văn.

Nhưng đó mới chỉ là phần rất nhỏ. Cao trào của truyện là khi Tạ Bùi Yến giết tên con trai ngạo mạn của Tạ gia, bị truy sát, đan điền bị phá, rồi rơi xuống vực sâu.

Chính khoảnh khắc đó mới là lúc Tạ Bùi Yến thực sự bắt đầu cuộc đời sảng văn của mình!

【…Tạ Bùi Yến gắng gượng thở dốc. Hắn vẫn còn thù chưa trả, tuyệt đối không thể chết ở đây.

Chính nhờ ý chí đó mà hắn gượng dậy, lê cái thân thể đầy thương tích bò từng chút về phía trước.

Hắn nhất định phải sống sót!

Ngay lúc ấy, ngón tay hắn như chạm phải vật gì đó.

Ngón tay đã rách nát đến tê liệt, hắn cũng không cảm giác rõ. Nhưng giây tiếp theo, một luồng ánh sáng trắng phủ kín toàn thân.

Tạ Bùi Yến khựng người. Trong khoảnh khắc, vô số tâm pháp tràn vào đầu hắn.

Trong đó... có cả tâm pháp khôi phục đan điền đã bị hủy!】

— Bạch Du: ???

— Bạch Du: !!!

— Bạch Du: …………

Trời ơi!!!

Đây là bàn tay vàng đầu tiên của Tạ Bùi Yến đó! Mà lại bị bỏ lỡ như vậy sao?!

Bạch Du ôm đầu, đau lòng đến muốn ngất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play