Bạch Du theo bản năng cảm nhận được cảm xúc của Tạ Bùi Yến có phần dao động, tò mò nhìn nét mặt hắn, nhưng thật sự cũng không nhìn ra được điều gì. Cậu không suy nghĩ nhiều, đem hết chỗ quả dại vừa hái được, tất cả ném vào lòng Tạ Bùi Yến.

Tạ Bùi Yến bị bất ngờ, không kịp phản ứng đã phải đón lấy một túi đầy quả rừng. Trên mặt còn lộ rõ vẻ mơ màng.

【Tôi vừa mới đi hái quả về nè.】

Tạ Bùi Yến đi chậm quá, nên Bạch Du đã nhẹ nhàng chuồn đi một đoạn. Cậu tưởng hắn sẽ không phát hiện, liền tung tăng đi hái quả, cực kỳ vui vẻ.

Lát sau, cậu tìm được một bụi cây rừng đầy quả chín. Quét qua một lượt xác nhận là có thể ăn được, Bạch Du liền nghĩ: nam chính Long Ngạo Thiên da môi đã khô nứt cả ra, chắc chắn là khát nước lắm, liền hái cả đống quả mang về.

Vừa về đến nơi liền nghe thấy hình như Tạ Bùi Yến đang gọi mình, lập tức phấn khởi nhào tới.

【Ngươi vừa gọi ta hả? Là quyết định xong rồi đúng không? Tạ Bùi Yến, Tạ Bùi Yến, mau trả lời đi nào~】

Tạ Bùi Yến, bị chen lời giữa chừng: …………

Ngươi có thể cho ta nói một câu được không?

Ban đầu Bạch Du vẫn ngoan ngoãn gọi hắn là “Ký chủ”, nhưng Tạ Bùi Yến có vẻ không thích lắm, liền bảo cậu gọi thẳng tên hắn.

Chỉ là, không hề có ý định kết giao làm bạn gì đâu.

Nhưng hệ thống này lại quá mức hoạt bát, còn cực kỳ thân thiết. Chỉ cần hắn có chút xíu nhượng bộ thôi, thì đôi mắt lấp lánh kia đã lập tức nhào tới như muốn ôm lấy cả người hắn rồi.

Y hệt một con cún nhỏ thích làm nũng, chẳng biết sợ ai.

Tạ Bùi Yến thật sự không giỏi đối phó với kiểu tính cách như thế.

Còn bản chất thì Bạch Du đúng là một tiểu cẩu vui vẻ: (`▽´)

Tạ Bùi Yến thoáng lặng người, không biết nên nói gì mới phải.

Bỗng nhiên, hắn lại hơi muốn… nhìn thử hình dạng thật của “con cẩu nhỏ” này.

Chắc là một thân trắng nõn, đôi mắt tròn to, đáng yêu không tả nổi.

Thực ra ký khế ước với nó… hình như cũng không tệ lắm.

Bất tri bất giác, suy nghĩ của Tạ Bùi Yến đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Dù mặt không biểu cảm, trong lòng lại âm thầm nghĩ vậy.

Bạch Du hắt xì một cái, dụi mũi, lầm bầm gọi tên hắn:

【Tạ Bùi Yến, Tạ Bùi Yến, Tạ Bùi Yến…】

Tạ Bùi Yến: …………

Phiền quá.

Hắn cúi đầu nhìn đống quả dại trong ngực, thử một cái, xác nhận đúng là có thể ăn, liền cắn một miếng.

Hắn hoàn toàn không nghi ngờ Bạch Du sẽ hạ độc. Dù sao trên người hắn chắc chắn có thứ đối phương cần, ít nhất trong khoảng thời gian này sẽ không bị giết.

Nhưng mà….

Một luồng vị chua khủng khiếp như nổ tung trong khoang miệng, so với ăn một lần mười quả chanh còn tệ hơn. Tạ Bùi Yến dừng lại một chút, mặt không đổi sắc mà nuốt xuống, còn rất bình tĩnh ăn thêm hai quả nữa, phần còn lại thì cất hết vào không gian.

Mà cậu hệ thống còn tưởng là mình lập công lớn, vui vẻ hỏi tới tấp: 【Ngon đúng không? Ta chọn kỹ lắm đó nha… Ơ?】

Bạch Du như thể nhận ra điều gì, đột nhiên khựng lại, nghi hoặc nhìn về phía trước.

Tạ Bùi Yến cũng cảm nhận được sự bất thường trong khoảnh khắc cậu dừng bước, chưa kịp hỏi thì đã cảnh giác ngẩng đầu lên.

Phía trước… có thứ gì đó đang tiến lại gần.

Rất mạnh.

Dù còn ở cách xa, nhưng áp lực tỏa ra từ nó vẫn khiến người ta nghẹt thở.

Tạ Bùi Yến lấy tay che vết thương bên hông đang rỉ máu, trong đầu xoẹt qua vô số ý nghĩ.

Đây… là một cơ hội rất tốt để thăm dò thêm về hệ thống, cũng tiện kéo dài thời gian.

Hắn vốn là kiểu người tính toán như vậy.

“Hệ thống...”

【Sao đó?】

Lời đã ra tới miệng, Tạ Bùi Yến lại nuốt trở vào. Cắn răng, che chặt miệng vết thương, hắn quay đầu định rời đi: “Không có gì.”

【Ừm…】 Bạch Du ngơ ngác nhìn hắn vài lần, vốn muốn đi theo, nhưng lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thử phía trước. Quét một vòng, đôi mắt cậu bỗng mở to kinh ngạc, 【A...】

Cậu hình như nhớ ra rồi!

Là Bạch Hổ!

Bạch Du vừa vui lại vừa chột dạ.

Vừa nãy thấy Tạ Bùi Yến bị thương nặng sắp không trụ nổi, hoảng quá nên cậu nhảy thẳng từ vách núi xuống. Mơ hồ hình như còn nghe thấy tiếng Bạch Hổ gào thét hoảng hốt.

【Tạ Bùi Yến đợi đã! Ta quen nó mà!】

Tạ Bùi Yến dừng bước: “Cái gì…”

“Rống….!”

Một tiếng gầm vang dội vang lên.

Ngay sau đó, một con Bạch Hổ cao lớn, khí thế uy nghi chậm rãi bước ra từ rừng rậm.

Mỗi bước của nó đều nặng tựa ngàn quân, khiến mặt đất cũng rung lên nhẹ nhẹ.

Ánh nắng len qua tán cây chiếu lên bộ lông tuyết trắng, phản chiếu ánh kim nhàn nhạt khiến cả con hổ như một thần thú giáng trần.

Tạ Bùi Yến nhíu mày.

Là một con thần thú.

Thần thú cực kỳ hiếm gặp, là linh vật trời sinh, tượng trưng cho thần linh, sức mạnh cường đại đến mức có thể sánh ngang tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Tu sĩ Độ Kiếp kỳ là tồn tại mà người thường chỉ có thể ngước nhìn. Cả giới tu chân bây giờ cũng chỉ có năm người đạt đến cảnh giới đó.

Nếu ai khế ước được với thần thú, thì quả là…

Nhưng Tạ Bùi Yến không để tâm tới những điều đó.

Đừng nói hiện tại hắn đang bị thương, cho dù lúc khỏe mạnh nhất, thấy thần thú hắn cũng sẽ tránh xa.

Thứ hắn để tâm là, vì sao Bạch Du lại quen một con thần thú?

Bạch Hổ bước ra rồi ngồi bệt xuống đất. Cái đuôi to kéo dài phía sau quét qua quét lại, đổ rạp một mảng cây. Mặt nó phủ đầy lông, không rõ biểu cảm, nhưng áp lực lại tràn thẳng về phía Tạ Bùi Yến.

Đang uy hiếp hắn?

Tạ Bùi Yến nhìn chằm chằm Bạch Hổ, cả người căng cứng khiến vết thương lại rách toạc, mùi máu tươi tràn ngập.

Bạch Du chột dạ dịch lại gần Bạch Hổ, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi tìm được ta rồi hả!”

Tạ Bùi Yến nhận ra Bạch Hổ đang cúi đầu, hình như đang nhìn gì đó.

Là hệ thống sao? Bạch Hổ có thể thấy được Bạch Du?

Bạch Hổ phun hơi qua mũi, nhìn chằm chằm Bạch Du một lúc lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.

“A nha a nha, ngươi đang giận đó hả? Xin lỗi nha.” Bạch Du chạy sang bên trái nó, cố gắng đối mặt.

Nhưng Bạch Hổ rõ ràng đang giận dỗi, cậu chạy qua trái, nó quay đầu qua phải. Cậu chạy qua phải, nó lại quay sang trái.

Cứ thế, nhất quyết không cho cậu đối diện.

Bạch Du chớp mắt, có chút buồn bực, mím môi.

Thấy cậu không xoay theo nữa, Bạch Hổ cũng không cố chấp nữa, chỉ nghiêng đầu dùng dư quang lén quan sát.

Giây tiếp theo, Bạch Du nhào lên ôm lấy nó!

Bạch Hổ:!!!

Chẳng kịp tức giận nữa, cúi đầu xuống thì thấy cậu hệ thống nhỏ nhắn dang tay ôm lấy mình, ngẩng khuôn mặt xinh xắn, cười đến cong cả mắt, giọng mềm mại:

“Xin lỗi nha~ Ta hứa sẽ không làm ngươi sợ nữa. Vừa rồi ngươi bị ta làm hoảng đúng không? Xin lỗi mà~ Ngươi tha thứ cho ta nha?”

Nói xong, còn nghiêng đầu làm nũng, đôi mắt trong veo cứ thế nhìn chằm chằm vào nó.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play