Tạ Bùi Yến không chủ động trả lời tiểu hệ thống.
Hệ thống thì lễ phép hỏi rằng có muốn ký khế ước không, thật sự rất ngoan.
Nếu chuyện này xảy ra trong không gian hệ thống, chắc chắn cả đám hệ thống khác sẽ vì sự đáng yêu của Bạch Du mà tim mềm nhũn hết.
Nhưng Tạ Bùi Yến thì không giống vậy.
Hắn là kiểu nam chính lạnh lùng vô tình, vừa nghe xong lời của Bạch Du, lông mày liền cau lại, như thể nghe thấy chuyện gì ghê tởm lắm.
Trong tai hắn lúc này, chẳng khác nào một ông chú không rõ bao nhiêu tuổi đang… làm nũng với mình.
Thật sự khiến người ta nổi da gà.
Tạ Bùi Yến nhắm mắt, ép xuống cảm giác ghê tởm đang dâng lên:
“Ta rơi đến bước này, cũng được tính là Long Ngạo Thiên sao?”
【 Đương nhiên rồi! Đừng nản chí! Đây chỉ là một lần vấp ngã nho nhỏ trên con đường trưởng thành thôi. Sau này, ngươi sẽ có ta hỗ trợ, đứng trên đỉnh thế giới, bắt những kẻ từng bắt nạt ngươi phải quỳ xuống xin tha! 】
Bạch Du chu môi, mặt mũm mĩm nghiêm túc như đang thuyết giảng… dạy đời.
Tạ Bùi Yến: …………
Nghe “giọng ông chú” bên tai thao thao bất tuyệt mấy câu đạo lý vô nghĩa, mắt hắn giật giật, cuối cùng không chịu nổi nữa:
“Đổi giọng đi. Ta không thích.”
Bạch Du chớp mắt khó hiểu, nhưng rất khoan dung và vui vẻ đồng ý:
【 Có thể mà! Ngươi thích giọng gì? Ngự tỷ? Loli? Thiếu nữ? Shota?... 】
Giọng nói cứ đổi tới đổi lui bên tai khiến Tạ Bùi Yến mí mắt lại tiếp tục giật mạnh, hắn lạnh lùng cắt ngang:
“Dùng giọng khi nãy ngươi hét ‘đừng chết’ ấy.”
Bạch Du mở to đôi mắt hạnh, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi chậm rãi đổi lại giọng thiếu niên trong trẻo.
“...Nga.”
Nghe thấy lại cái giọng kia, cuối cùng Tạ Bùi Yến mới thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống này hình như hơi… hoạt bát quá đà rồi.
Bạch Du ngồi xổm trước mặt hắn, khều khều cánh tay, nhỏ giọng lẩm bẩm:
【 Vậy ngươi rốt cuộc có muốn ký khế ước với ta không? 】
Lần này, giọng Bạch Du mang theo chút uể oải và buồn bực, âm cuối kéo dài như đang nũng nịu.
Tạ Bùi Yến cảm giác có gì đó nhẹ nhàng lướt qua tay mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
“Tại sao ta phải ký khế ước với ngươi?”
Bạch Du suýt chút nữa bị hỏi nghẹn, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, âm lượng nhích lên:
【 Ta rất hữu dụng mà! Ta có thể giúp ngươi tìm đủ thứ đồ có ích, có thể chỉ ngươi cách thăng cấp, còn có... ừm... 】
“Còn gì nữa?”
【 …Còn có! Ngươi bị thương ta còn có thể đưa thuốc phục hồi cho ngươi! 】
Sợ đối phương không tin mình, Bạch Du lập tức mở kho hàng, ném ra một lọ thuốc hồi máu loại cao cấp, loại mà bình thường phải tốn điểm tích lũy mới mua được.
Tạ Bùi Yến nhìn lọ thuốc vừa xuất hiện trong tay, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, hắn lạnh nhạt nói:
“Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi. Mấy thứ này… ta có thể tự làm.”
Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn rất thành thật nhét lọ thuốc giá trị cao kia vào không gian chứa đồ của mình.
Bạch Du không hề phát hiện nam chính đang cố tình đào hố lấy mất thuốc quý của mình, ngược lại còn sốt ruột bay vòng vòng quanh hắn.
Im lặng hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng lẩm bẩm:
【 Ta rất hữu dụng mà… 】
Giọng còn mang theo chút ấm ức.
Tạ Bùi Yến cảm thấy bản thân vốn không có cái gọi là "lương tâm", lúc này lại hơi hơi nhói lên. Suy nghĩ một chút, cuối cùng miễn cưỡng buông một câu:
“Để ta suy nghĩ đã.”
【 Được! Vậy ngươi suy nghĩ nhanh lên nha~ 】
Bạch Du chống cằm, ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù Tạ Bùi Yến không nhìn thấy.
Hình như… hệ thống này cũng ngoan đó chứ?
Tạ Bùi Yến lặng lẽ nghĩ.
Lúc này, nhờ buff của Bạch Du, lượng máu của hắn đã hồi phục được hơn một nửa, tuy chưa nhiều, nhưng đủ để hắn gắng gượng tìm nơi an toàn dưỡng thương.
Dù vậy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Bạch Du. Nếu hệ thống thật sự lợi hại như lời nói, thì đáng lý phải có quyền cưỡng chế ký khế ước chứ, cần gì phải lễ phép hỏi ý kiến?
Tạ Bùi Yến hạ thấp cảnh giác một chút, nhưng không có nghĩa là hắn tin hoàn toàn.
Trên đời này nào có chuyện tốt không cần trả giá? Sao lại có hệ thống Long Ngạo Thiên tự dưng đến giúp hắn vô điều kiện?
Hắn càng nghi ngờ rằng trên người mình có thứ gì đó mà đối phương muốn, chỉ là cần ký khế ước thì mới có thể lấy được thôi.
Nhưng dù sao… hệ thống này nhìn qua vẫn còn hữu dụng, tạm thời hắn có thể cho nó ở bên.
Hơn nữa… hình như còn hơi đần.
“Đần” Bạch Du lơ lửng bên cạnh Tạ Bùi Yến, miệng lẩm bẩm không dứt.
Tạ Bùi Yến bị thương nặng, đi rất chậm. Bạch Du mỗi lần bay một đoạn là vượt quá 10 mét, rồi ngoan ngoãn vòng lại đi bên cạnh hắn, cứ thế lặp lại đến mệt.
Bay chán, Bạch Du lại tiến gần, lễ phép hỏi:
【 Ngươi suy nghĩ xong chưa? 】
Tạ Bùi Yến: ………………
“Chưa.”
【 …Ò, được rồi 】
Có hơi mệt nên Bạch Du rũ đầu xuống, tóc đen rũ theo che bớt gương mặt, mềm mại dán sát má.
Chỉ khi ký khế ước, hệ thống mới được phép tiến vào trong đầu ký chủ.
Bọn họ là hệ thống có ranh giới rõ ràng, không có sự cho phép sẽ không xâm nhập, vì như vậy là bất lịch sự.
Tiểu cẩu chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg
Nhưng hình như… hình như cậu quên gì đó thì phải?
Là cái gì nhỉ?
Tạ Bùi Yến đang đi, dường như vẫn nghe được tiếng lẩm bẩm của tiểu hệ thống. Nhưng một lúc sau, khi xung quanh yên lặng lạ thường, hắn chợt dừng bước.
“…Hệ thống?”
Không có ai trả lời.
Hắn đứng yên, trầm mặc một lát, rồi lại gọi:
“81?”
Vẫn không có ai đáp.
Cảm giác như tất cả những gì vừa xảy ra… chỉ là một giấc mộng.
Cậu ta đi rồi sao?
Tạ Bùi Yến im lặng nghĩ, rồi chợt nhếch môi cười nhạt, có chút tự giễu.
Cũng phải thôi, làm gì có ai thật lòng muốn ở bên cạnh hắn? Hắn chỉ mới từ chối hai ba câu, cái hệ thống kia đã giống như muốn rút lui rồi, chắc đang đi tìm ký chủ mới dễ tính hơn rồi ấy chứ.
Rõ ràng hắn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại thấy cứng ngắc khó chịu. Vết thương trên người cũng bắt đầu đau lên lần nữa.
Hắn đứng yên hai giây, nét mặt lạnh lùng, rồi lại tiếp tục bước đi.
Nhưng ngay lúc đó….
【 Tạ Bùi Yến! Vừa rồi ngươi gọi ta phải không!! 】
Giọng thiếu niên trong trẻo bất ngờ vang bên tai hắn.
Giọng mang theo sinh khí tràn đầy, sáng sủa lại vui tươi, nhảy nhót như gió mùa xuân.
Là một sự tồn tại hoàn toàn đối lập với hắn.
“……Ngươi vừa rồi đi đâu vậy?”