Có ai mà cưỡng lại được sự đáng yêu của tiểu hệ thống khi không còn che giấu sự ngưỡng mộ nữa chứ?
Ít nhất thì Bạch Hổ không làm được.
Chỉ chốc lát sau, nó đã ngã lăn ra ngay trước mặt Bạch Du, bốn chân giơ lên, để lộ chiếc bụng đầy lông trắng muốt, mềm mại xõa tung. Đầu nó nhẹ nhàng dụi vào chân tiểu hệ thống, trong cổ họng phát ra tiếng “Ô ô, anh anh” đầy mị hoặc,cực kỳ không hợp với hình tượng mạnh mẽ của nó, giống như đang... nũng nịu?.
Bạch Du lập tức bị bộ lông xù kia quấn lấy, gãi không ngừng.
Nhưng cậu là một hệ thống cực kỳ chuyên nghiệp! Gãi một lúc liền nhanh chóng lấy lại lý trí, thu tay về, gãi gãi dưới cằm Bạch Hổ:
“Ta còn có việc phải làm, đi trước nhé.”
Bạch Hổ, đang sung sướng tới mức không phân biệt nổi phương hướng: (oʘωʘo)?
Bạch Du vốn định rời đi để tiếp tục tìm mục tiêu nhiệm vụ. Nhưng chưa kịp đi được bao xa, bên hông cậu bỗng siết lại, cả người bị nhấc bổng, trời đất xoay chuyển, cậu phát hiện mình đang ngồi trên lưng Bạch Hổ, tầm nhìn cũng cao hơn hẳn.
“Ngươi định tiễn ta một đoạn đường à?”
“Ngao….!”
“Cảm ơn nha, vậy thì xuất phát thôi~” Bạch Du vừa nói vừa xoa xoa cái tai tròn tròn mềm mềm như thạch trái cây của Bạch Hổ.
Sau đó, hai “người” họ tiến tới một nơi hiểm trở, vách đá dựng đứng, sâu hun hút.
Chỉ cần cúi đầu nhìn xuống thôi là đã thấy choáng váng.
Bạch Du:?
Ký chủ của cậu đâu? Nam chính Long Ngạo Thiên đâu rồi?
---
Tạ Bùi Yến đang nằm trên một tảng đá lởm chởm, gồ ghề, bên cạnh là dòng suối nhỏ róc rách.
Hắn hơi nhắm mắt lại, toàn thân đầy máu, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương trắng. Máu tươi ào ạt chảy ra, nhuộm đỏ cả dòng nước bên cạnh. Cảnh tượng thật đáng sợ.
Mặc dù hơi thở yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được, nhưng... vẫn còn sống.
Chỉ là... vết thương quá nặng. Nếu không được chữa trị kịp thời, có lẽ cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.
Tạ Bùi Yến cố gắng cử động cơ thể, nhưng chỉ khiến cơn đau lan tràn dữ dội. Hắn khẽ ho, máu đỏ trào ra từ cổ họng, bỏng rát như lửa cháy.
Lục phủ ngũ tạng đau như bị xé rách, nhưng tất cả vẫn không bằng cơn đau lúc đan điền bị hủy.
Cắn răng, hắn cố gắng bò dậy, ngón tay cào lên mặt đất, để lại từng vết cào trong bùn đất, cuối cùng, vẫn là không còn chút sức lực nào.
Chẳng lẽ... hôm nay hắn thực sự sẽ chết ở đây?
Nếu hắn chết, chắc cũng chẳng có ai quan tâm.
Tạ Bùi Yến nhìn trân trân lên bầu trời, mất máu quá nhiều khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng hạ xuống, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự.
“Á á á, Tạ Bùi Yến, đừng có chết a!!”
Một giọng thiếu niên trong trẻo bỗng vang lên bên tai hắn. Giọng nói đầy hoảng loạn, như một thanh kiếm sắc bén chém vỡ bóng tối đang bao trùm lấy hắn.
Ý chí sắp lụi tắt lập tức bị kéo trở lại. Trong phút chốc, Tạ Bùi Yến cảm thấy cơn đau trên người hình như cũng nhẹ đi phần nào.
Không, không phải ảo giác.
Dựa vào một chút sức lực khôi phục được, hắn gắng gượng ngồi dậy, bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn ho vài tiếng, giọng khàn đặc:
“Ngươi là ai?”
Giọng điệu lạnh lùng, hệt như muốn cắt đứt mọi cảm xúc.
Bạch Du dừng lại, thấy hắn còn đủ sức chất vấn mình thì lén thở phào.
Vừa rồi nhìn thấy cột máu của nam chính Long Ngạo Thiên giảm như trượt cầu thang, Bạch Du hốt hoảng nhảy xuống từ vách núi. Lúc thấy người nằm bất động, chẳng còn hơi thở, cậu suýt nữa tắt máy luôn.
Quá lo lắng, cậu liền vội vàng ném cho Tạ Bùi Yến một tầng buff, mắt dán chặt vào cột máu của hắn, chỉ mong nó nhích lên dù chỉ một chút. Nhưng tốc độ phục hồi máu đúng kiểu... ốc sên cũng phải ngáp.
Lo lắng cực độ, Bạch Du tiếp tục dồn buff lên người hắn, mặt phồng lên, mỗi cú buff là một lần thận trọng như rót thuốc quý.
Không thấy ai trả lời, Tạ Bùi Yến nhíu mày sâu hơn, lòng cảnh giác tăng lên, lặp lại:
“Ngươi là ai?”
…
Bạch Du cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhớ ra lần trước vì dùng giọng quá trễ nên bị ký chủ trước không tin tưởng, cậu liền ho nhẹ một tiếng, âm thầm điều chỉnh giọng nói thành giọng nam trung niên.
Vừa rồi vì hoảng quá, cậu lỡ hô lên bằng giọng thật.
Bây giờ thì tỉnh rồi.
Cậu truyền âm thanh vào trong đầu Tạ Bùi Yến bằng ý niệm, cố ra vẻ thần bí:
【 Ta là hệ thống Long Ngạo Thiên, đến để phụ trợ ngươi. Ngươi có thể gọi ta là 81. 】
Phụ trợ hắn? Long Ngạo Thiên? Hệ thống?
Tạ Bùi Yến hiểu từng từ, nhưng ghép lại thì lại thấy vô lý.
Hơn nữa... vừa rồi hắn nghe không phải là giọng này.
Nghi ngờ trong lòng hắn ngày càng dày.
Sau bao nhiêu năm lăn lộn, hắn đã chẳng còn dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng... có thể lợi dụng được.
Hắn động đậy bàn tay dần hồi phục chút sức, rũ mi, che giấu sát ý trong mắt:
“...Ngươi nói hệ thống Long Ngạo Thiên là cái gì?”
Bạch Du không hề biết Tạ Bùi Yến vì phát hiện sự thay đổi giọng nói mà lập tức cảnh giác, còn đang tính toán làm sao vắt khô giá trị lợi dụng của hắn.
Cậu chỉ thấy đối phương không giống như Từ Độ Chi ở thế giới trước, vừa gặp đã đòi bắt cậu luyện hóa, liền vui vẻ mím môi, bay lượn một vòng giữa không trung.
Thật vui.
Quả nhiên là do giọng nói ở thế giới trước quá trẻ, nên mới không được tín nhiệm.
Bạch Du vừa nghĩ vừa nghiêm túc gật đầu, rồi ngồi xếp bằng lơ lửng bên cạnh Tạ Bùi Yến, ngoan ngoãn giải thích mọi thứ.
Nói đến mức miệng khô khốc, cậu liếm môi, biến ra một ly nước, hút một ngụm lớn rồi dè dặt nhìn Tạ Bùi Yến, mặt vẫn lạnh như tiền, không biểu lộ gì.
Hơi chột dạ, cậu hỏi:
【 Ngươi… nghe hiểu không vậy? 】
Bình thường lúc học lý thuyết hệ thống, cậu toàn ngủ gật hoặc trốn học. Giờ kể lại như đang đọc truyện cổ tích, cũng không biết mình có nói sai chỗ nào không.
Tạ Bùi Yến rõ ràng nghe thấy tiếng “tư tư” tiếng hút cạn đáy ly nước.
Im lặng một lúc, hắn cảm thấy cái hệ thống đột nhiên xuất hiện này... có vẻ không đáng tin lắm. Chỉ đáp một tiếng “Ừ”, rồi không nói gì nữa.
Bạch Du thấy vậy có hơi tụt mood, dẩu miệng, bực bội móc móc ngón tay.
Cậu rất cần phản hồi, nếu không sẽ thấy mình như đang... độc thoại với bò.
Bộ dáng này thật tệ.
Lấy hết can đảm, dù không vui nhưng vẫn rất lễ phép hỏi:
【 Vậy… ngươi có muốn ký khế ước với ta không? 】
Nếu hệ thống khác nghe được, chắc chắn sẽ ôm đầu gào khóc:
Bảo bối! Ngươi đang làm gì vậy?! Bọn họ mới là hệ thống nha! Lẽ ra phải là ký chủ chạy theo xin ký khế ước với ngươi mới đúng chứ!!