Bạch Du sống trong không gian hệ thống vô cùng vui vẻ, vừa hoàn thành nhiệm vụ liền muốn tiếp tục đi tìm đối tượng tiếp theo. Cậu tràn đầy tự tin, hào hứng lên đường.

Trước khi đi, cậu còn định chạy đến làm nũng với Chủ Hệ Thống, chơi với “Thần” một chút. Nhưng không ngờ, vừa đến nơi đã phát hiện Chủ Hệ Thống bỗng nhiên… rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Bạch Du: “?”

Cậu ngơ ngác nhìn quả cầu kim loại khổng lồ trước mặt, chính là bản thể của Chủ Hệ Thống. Cậu đi vòng quanh một vòng, rồi nhịn không được giơ tay chọc thử.

…Không hề có phản ứng nào.

“Thôi vậy ”

Bạch Du phồng má, cười khẽ, rồi cúi người nói nhỏ với quả cầu:

“Em đi công tác đây~ Bye bye nha~”

---

Sau đó, cậu vừa đi vừa lắc lư, dạo bước tới “Bộ Long Ngạo Thiên”, vào khu vực phân phối nhiệm vụ. Trước mắt là cả một dãy tư liệu của các đối tượng nhiệm vụ, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Bạch Du nhìn quanh một vòng, có chút phân vân.

Thế giới được chia cấp từ S (cao nhất) đến E (thấp nhất). Cấp càng cao thì điểm năng lượng hệ thống trung tâm nhận được càng nhiều, nhưng đồng nghĩa với việc độ khó và nguy hiểm cũng tăng lên đáng kể.

Nhiệm vụ vừa rồi là thế giới cấp A, nhờ vậy Bạch Du mới được vinh danh trên bảng vàng.

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, cậu quyết định: chọn nhẹ thôi.

Hệ thống cũng có thể “chết”.

Khác với con người, khi thân thể chết là hết, thì hệ thống dù bị hủy, ý chí vẫn tồn tại. Một thân thể mới sẽ được tái tạo, trình tự cũ sẽ được cấy lại như chưa từng biến mất. Nhưng… có chắc nó vẫn là “mình” không?

Giống như bản sao vậy, dù có cùng dữ liệu, liệu có thật là cùng một cá thể?

Dù sao thì… phần lớn hệ thống, kể cả Bạch Du, cũng chẳng quan tâm chuyện triết học đó.

Trình tự là một phần cơ thể họ, chạy ở đâu mà chẳng như nhau?

Nhưng mà, Bạch Du rất sợ đau.

Nếu bị thương đến nỗi tiêu vong… chắc chắn là rất đau luôn?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua đầu.

Bạch Du rụt tay lại khi định chạm vào bảng tư liệu của thế giới cấp S, quyết định chọn thế giới cấp B.

Thế nhưng, ngay lúc ấy, có ai đó từ phía sau đẩy mạnh cậu một cái!

Bạch Du bị đẩy bất ngờ, không kịp phản ứng, ngã nhào về phía trước, tay vô tình đụng trúng bảng tư liệu của thế giới cấp S!

 “?!??!”

Còn chưa kịp hoàn hồn, một luồng sáng trắng ập xuống người cậu.

Chớp mắt sau, Bạch Du biến mất tại chỗ.

---

Bị cuốn vào kênh truyền tống một cách bất ngờ, Bạch Du cảm thấy như mình vừa bị quăng vào máy giặt tốc độ cao quay vòng vòng, không phân biệt nổi đâu là trên đâu là dưới.

Vách tường xung quanh là những dải số liệu sặc sỡ chạy loạn, va vào nhau tóe lửa, xoáy dữ dội trong điện lưu.

Bạch Du cố gắng mở miệng kêu cứu, nhưng tiếng phát ra chỉ còn là:

 “Chờ… Ta không phải là @×/@*&△^<……”

A a a! Chóng mặt quá!!

Toàn thân cậu choáng váng, đứng không vững, bước đi loạng choạng như vừa uống say, tay chân mềm nhũn, mắt hoa đầu choáng, hệt như đang múa Túy Quyền.

Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, Bạch Du nhận ra mình đã đến thế giới mục tiêu.

Cậu ngồi phệt dưới đất, còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

 “Sao lần truyền tống này… choáng thế nhỉ?”

Phải khiếu nại! Nhất định phải khiếu nại!

Dù tức muốn khóc, cậu vẫn ngoan ngoãn đứng lên, xoa xoa thắt lưng rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Không thấy bóng người, chẳng có nhiệm vụ đối tượng đâu cả, bốn phía toàn là cây, cây và cây.

“Đây là đâu vậy?”

Bạch Du phẩy tay giữa không trung, một bảng lam trong suốt hiện ra trước mắt:

---

【Thế giới cấp S: Tu chân giới】

 Độ khó: ★★★★

Mức nguy hiểm: ★★★

 Nhiệm vụ chính: Hỗ trợ nam chính Long Ngạo Thiên, Tạ Bùi Yến trở thành đệ nhất nhân giới tu chân.

---

Bạch Du nhìn một lúc lâu, rất muốn quay lại không gian hệ thống. Nhưng một khi đã chọn thế giới thì không thể rút lui, trừ khi đối tượng nhiệm vụ tử vong. Chỉ khi ký kết khế ước với đối tượng, cậu mới có thể kết nối lại với hệ thống không gian.

Tức là, nếu chưa gặp người đó thì… phải kẹt lại đây.

 “Thôi được rồi…”

Cậu rầu rĩ vài giây, rồi cũng nhanh chóng chấp nhận hiện thực. Phẩy tay hai cái, xác định được vị trí của đối tượng nhiệm vụ.

Khoảng cách hình như cũng không xa lắm, tầm mười phút là tới.

Bạch Du vừa đi vừa mở bảng dữ liệu, tranh thủ tìm hiểu sơ bộ bối cảnh thế giới này.

…Mười lăm phút sau.

Cậu bị một con hổ trắng khổng lồ chắn đường.

Vốn dĩ giờ này là đã tới nơi rồi, nhưng mà đường đi có quá nhiều thứ lạ lẫm, khiến một cậu nhóc lớn lên trong không gian hệ thống như Bạch Du cứ dừng lại hết lần này đến lần khác.

Cái gì cũng muốn sờ thử.

Đặc biệt là khi thấy một con thỏ có cánh, cậu ngẩn ra nhìn đến quên cả đường. Đúng lúc đó, một cái bóng cực lớn phủ lên người cậu.

Bạch Du: “…………”

Cậu ngơ ngác chớp mắt, quay đầu lại…

Một cái đầu hổ trắng cực đại đang cúi xuống nhìn cậu!

...Không đúng! Là một con hổ trắng khổng lồ!!

Nhưng nó không hề có ác ý. Trong đôi mắt to tròn của nó, Bạch Du còn nhìn thấy một tia tò mò.

 “Ơ? Ngươi nhìn thấy ta à?”

Cậu nghiêng đầu, khó hiểu.

Lúc này cậu đang ở trong trạng thái “ẩn thân”, bình thường thì người hoặc động vật sẽ không thể nhìn thấy. Con thỏ có cánh vừa nãy còn bị cậu hù cho chạy mất.

Vậy mà con hổ này lại thấy được.

Hổ trắng hơi nâng cằm lên, ngồi xuống bằng chân sau, cái đuôi to đùng vung vẩy qua lại phía sau, cũng nghiêng đầu giống y chang Bạch Du.

Bạch Du nghiêng đầu sang bên trái.

Hổ trắng cũng nghiêng đầu sang bên trái.

Bạch Du nghiêng đầu sang phải.

Hổ trắng cũng nghiêng đầu sang phải.

Cậu quay lại tư thế bình thường, mặt nhỏ căng thẳng, chớp chớp mắt, rồi rất chân thành nói:

“Ngươi trông có vẻ… đáng yêu đó nha.”

Như hiểu được lời khen, hổ trắng hô một tiếng trầm thấp:

 “Rống….”

 “Ta có thể sờ ngươi không?”

 “Ngao….”

Bạch Du cười cong mắt, lễ phép nói “cảm ơn”, rồi tự nhiên vươn tay ra.

Cậu định xoa cằm hổ, nhưng mà hổ trắng to quá, dù có nhón chân cũng với không tới, đành lùi xuống, đưa tay sờ vào ngực nó.

Lông xù xù, mềm ơi là mềm.

Lông mịn xuyên qua các kẽ ngón tay, cảm giác mềm như chạm vào mây.

Mắt Bạch Du sáng lấp lánh, thấy hổ trắng còn ra vẻ tự hào, cậu không nhịn được mà tán thưởng:

 “Ô oa~~”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play