Tạ Bùi Yến nhìn gương mặt đáng thương của Bạch Du, trong lòng khẽ động, suýt nữa bật cười. Sau đó, hắn khẽ giơ tay, như muốn vỗ đầu luôn cả Bạch Hổ đang bám dính lấy cậu.
Hắn không hề phản đối việc hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Du đưa ra, chỉ là... hắn càng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về tiểu hệ thống một chút.
Hai ngày cậu biến mất, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Còn về phía dưới, cái người thoạt nhìn giống như một thiếu nữ bị dồn ép vào đường cùng kia…
Tạ Bùi Yến cụp mắt, liếc một cái, rồi nhanh chóng thu ánh nhìn về, rơi xuống người tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống xinh xinh đẹp đẹp, làn da trắng như tuyết hơi hơi ửng đỏ, hàng mi cong khẽ run, đôi mắt hạnh long lanh nước, mở to vô tội nhìn hắn. Môi mềm khẽ mím lại, vẻ mặt căng thẳng tràn ngập mong chờ.
Nhìn qua vừa ngoan lại vừa mềm.
Cảm giác như chỉ cần một viên kẹo là có thể dụ cậu đi ngay lập tức.
Thực tế, đúng là vậy.
Tiểu hệ thống hoàn toàn không có tâm phòng bị, đâu biết được nam chính Long Ngạo Thiên này tâm tư sâu như biển, chưa gì đã thuận lợi moi được không ít thông tin từ cậu.
Hình như có gì đó… không ổn?
Bạch Du hơi nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Sao cảm giác Tạ Bùi Yến giống như đang…
Còn chưa nghĩ ra được đầu mối, thì giọng nói trầm thấp của Tạ Bùi Yến vang lên, đánh gãy toàn bộ dòng suy nghĩ của cậu. Mọi dự đoán vừa nảy lên đã như bồ công anh bị thổi bay, không để lại dấu vết.
“Hảo, ta đi cứu nàng.”
Bạch Du mơ mơ màng màng chạm lên đầu bị xoa, ngơ ngác nhìn Tạ Bùi Yến nhảy từ trên cành cây xuống.
Tà áo đen tung bay, ánh kiếm lóe lên.
Tạ Bùi Yến nhẹ nhàng tiếp đất, thần sắc bình thản, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng. Thanh kiếm trong tay thu về vỏ “xoẹt” một tiếng. Hắn liếc nhìn ba thi thể ngã dưới đất, đôi mắt không có chút gợn sóng nào, như thể chỉ tiện tay nghiền chết mấy con kiến.
Đan điền tuy bị phế, tu vi mất sạch, nhưng hắn chưa từng quên cách cầm kiếm.
Tạ Bùi Yến ngẩng đầu nhìn tiểu hệ thống đang ghé người trên cây, đôi mắt long lanh ánh sáng.
Bạch Du lập tức báo cáo nhiệm vụ hoàn thành, đồng thời khen thưởng 500 điểm tích lũy cho Tạ Bùi Yến, rồi bắt đầu vỗ tay ca ngợi tới tấp.
【 Oa! Tạ Bùi Yến ngươi đẹp trai quá đi~ 】
Cậu cực kỳ kích động vỗ tay “bộp bộp bộp”, không tiếc lời nịnh nọt bằng mấy câu vừa mới học được:
【 Vừa rồi không cẩn thận bị ong chích, nửa bên mặt sưng vù tím tái. Hỏi ra mới biết là “cam bái hạ phong” trước vẻ đẹp trai của ca ca nên ong cũng ghen tị! 】
【 Ta đang cày ruộng, nhìn thấy ảnh ca ca liền máu nóng sôi trào, một cước đá bay cả con trâu, tự mình cày xong 20 mẫu! 】
【 Ca ca đúng là chim sẻ nuốt dế mèn, thật sự quá soái! 】
Tạ Bùi Yến: …
Người cổ đại · không hiểu slang · Tạ Bùi Yến hoàn toàn không hiểu mấy lời “phóng đại” đó, chỉ nghe rõ từng tiếng “ca ca” của Bạch Du, khiến tai cũng hơi nóng lên.
Hệ thống này sao lại như vậy…
Hắn giả vờ bình tĩnh, giang hai tay ra về phía Bạch Du:
“Muốn xuống không?”
---
Phía dưới, Sở Ương Ương thật sự không ngờ mình lại lọt bẫy, tu vi bị phong ấn, cơ thể cũng mềm nhũn, đến kiếm còn không cầm nổi.
Nếu đám bạn biết chuyện này, chắc cười chết mất.
Ba tên hắc y nhân đang từng bước tiến lại gần, nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi.
Dù không thể động đậy, nàng vẫn không phải kiểu ngồi chờ chết.
Dù là người ham chơi, nàng cũng là con gái duy nhất của tông chủ Hồng Mông Kiếm Tông!
Trên người nàng nào là pháp khí phòng ngự, nào là phù chú công kích, bùa sát thương cũng không thiếu, nàng không tiếc mạng đâu!
Sở Ương Ương cụp mắt che đi sát khí, âm thầm siết chặt một tấm bùa có lực công phá mạnh.
Chỉ cần bọn kia tới gần hai bước, nàng lập tức ném bùa ra, nhưng…
Kế hoạch chưa kịp thực hiện, thì một bóng người áo đen từ trên trời giáng xuống!
Kiếm quang lóe lên, ba tên hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã “lộc cộc lộc cộc” lăn xuống đất.
Sở Ương Ương:!
Nàng trừng lớn hai mắt, không chớp mắt nhìn thiếu niên áo đen trước mặt đang điềm tĩnh thu kiếm.
Tim nàng như ngừng đập một nhịp, rồi sau đó bắt đầu đập loạn xạ.
Trời ạ! Người này sao mà lên sàn lại có thể đẹp trai như thế chứ!?
Ngay lúc đó, thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn lên, thân thể hơi khựng lại, ánh mắt dao động.
Sở Ương Ương cũng tò mò nhìn theo, nheo mắt lại, chỉ thấy cành lá rậm rạp mà không thấy gì khác.
Sau đó nàng lại phát hiện, thiếu niên áo đen kia giơ hai tay ra, như thể đang chờ đón thứ gì đó rơi xuống từ bầu trời.
...Bầu trời không thể nào rơi xuống bánh bao nhân thịt.
...Không đúng! Không rơi bánh bao, nhưng bầu trời thật sự rơi xuống một tiểu xinh đẹp!!!
Sở Ương Ương lại lần nữa trợn tròn mắt, vẻ mặt hoàn toàn sốc nặng.
---
Bạch Du thấy Tạ Bùi Yến giang tay về phía mình, lúc đầu còn chưa hiểu gì, hai giây sau mới phản ứng được: Hắn muốn… đón mình xuống?
Cậu chớp mắt, hơi do dự liếc nhìn Sở Ương Ương phía dưới.
Không biết mình có nên xuất hiện bằng thật thể trước mặt người khác không… Nhưng Tạ Bùi Yến lại kiên định như thế, giang hai tay ra.
Nếu bây giờ cậu rút về không gian hệ thống, Sở Ương Ương có khi sẽ tưởng Tạ Bùi Yến… đầu óc có vấn đề.
Do dự vài giây, Bạch Du thì thầm:
【 Ngươi thật sự muốn đón ta à? 】
【 Ừ. 】
Vì sợ đè bẹp Tạ Bùi Yến, Bạch Du lén giảm nhẹ trọng lượng cơ thể mình, ôm lấy Bạch Hổ, từ trên cây nhảy xuống.
Thật ra cậu hoàn toàn có thể phiêu phiêu mà đáp đất, nhưng nhìn dáng vẻ của Tạ Bùi Yến… thôi thì để hắn làm một lần anh hùng.
Vì thế, Tạ Bùi Yến vững vàng tiếp được cậu.
Bạch Du hạ chân xuống đất, tay ôm eo hắn vẫn không buông, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có phần căng thẳng của Tạ Bùi Yến, tưởng rằng mình ép hắn chịu không nổi.
Tiểu hệ thống hơi áy náy, liền rúc gần lại, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Bùi Yến, hơi thở mềm mại ấm áp lan ra bên tai hắn:
“Ngươi tiếp được ta, thật lợi hại nha~”
Tạ Bùi Yến khẽ run đầu ngón tay, thân nhiệt tăng lên, cảm xúc hỗn loạn, trong khoảnh khắc ấy, hắn thật sự không biết phải phản ứng thế nào.
Như một tên nhóc lần đầu biết rung động.
Mặc dù đã trải qua bao khó khăn, từng nhiều lần đối mặt sinh tử, thậm chí đối đầu vận mệnh… Nhưng Tạ Bùi Yến hiện tại, cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, chưa từng yêu.
Bạch Du không hề hay biết mình vừa khơi lên xúc cảm ngây ngô của thiếu niên này, rời khỏi vòng tay hắn, ôm Bạch Hổ đang “duang duang duang” giẫm móng vuốt lên ngực Tạ Bùi Yến, quay đầu nhìn về phía Sở Ương Ương đã giãy giụa đứng lên.