Sở Ương Ương nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rực như có lửa, khiến Bạch Du hơi sợ sợ.
Ánh mắt kia… nhiệt tình quá mức!
Vì thế cậu “lọc cọc” chui ra phía sau Tạ Bùi Yến, túm lấy vạt áo hắn, rụt người trốn nửa cái đầu.
Âm thầm quan sát.jpg
Sở Ương Ương suýt nữa cười đến run cả xương quai hàm, khóe miệng nhịn không được cong cong.
Nhưng rất nhanh nàng ho nhẹ một tiếng, giả bộ đứng đắn trở lại, bước đến trước mặt Tạ Bùi Yến, lén lút liếc Bạch Du một cái, rồi chắp tay nói:
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.”
Dù nàng hoàn toàn không cần cứu cũng được…
Tạ Bùi Yến tâm thần đều đặt trên người tiểu hệ thống đang túm lấy áo mình, căn bản không để ý đến lời cảm ơn của Sở Ương Ương.
Nhưng nàng cũng không để bụng, vẫn mỉm cười lễ phép:
“Ta là Sở Ương Ương. Không biết hai vị…?”
Bạch Du mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn thái độ nghiêm túc của nàng, lại quay qua nhìn Tạ Bùi Yến vẫn im lìm lạnh mặt, có chút xấu hổ thay.
Cậu khẽ chọc chọc sau lưng Tạ Bùi Yến, cảm nhận đối phương hơi cứng người, bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng.
Sao bàn tay vàng đứng sờ sờ ở đây rồi mà hắn vẫn dửng dưng thế hả trời!
Không còn cách nào khác, tiểu hệ thống tốt bụng quyết định tự mình ra tay, giúp Tạ Bùi Yến một phen:
“Hắn là Tạ Bùi Yến đó! ‘Tạ’ trong cảm tạ, ‘Bùi’ của thành Cẩm Bùi, ‘Yến’ là yến tiệc nhé~”
Cậu nói rành rọt từng chữ, sợ Sở Ương Ương nhớ nhầm mất.
Nghe nói ở bộ môn nữ xứng ác độc trong hệ thống, thường xuyên có nam chính “mắt mù tâm mù”, chỉ nhờ một miếng ngọc bội hay dấu ấn liền nhận nhầm nữ chính.
Cái này gọi là: điển hình mắt manh, tâm mù.
Tuy Sở Ương Ương nhìn không giống loại người đó, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Tạ Bùi Yến: …
Sở Ương Ương: …?
Sở Ương Ương có dung mạo rực rỡ như mẫu đơn, nghiêm túc gật đầu:
“Hảo, ta nhớ rồi. Cảm tạ Tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ.”
Rồi lại học Bạch Du nghiêng nghiêng đầu cười hỏi:
“Vậy còn ngươi? Ngươi tên là gì?”
Tạ Bùi Yến cụp mắt nhìn Bạch Du.
Lúc ban đầu gặp mặt, hệ thống chỉ xưng là “81”, hình như là… không có tên?
Hắn nghĩ thế, thấy tiểu hệ thống lộ vẻ hơi khó xử, đoán chắc mình đoán đúng rồi. Hắn định lên tiếng đánh gãy đoạn đối thoại này.
Không ngờ phía sau lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng:
“Ta tên là Bạch Du.”
Tạ Bùi Yến:!?
Hắn kinh ngạc, trong lòng bỗng thấy khó hiểu.
Là hệ thống không đủ tin tưởng hắn?
Hay chỉ đơn giản không muốn nói cho hắn biết?
Tạ Bùi Yến suy nghĩ rối loạn, hoàn toàn không biết phải làm ra biểu cảm gì, đành giữ mặt lạnh như thường lệ, không thể hiện cảm xúc.
Bạch Du lập tức cảm ứng được chỉ số cảm xúc Tạ Bùi Yến tụt dốc không phanh:
【???】
Cậu kéo tay áo hắn, nghiêng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn thẳng vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Bùi Yến, lông mi run run:
【 Ngươi làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à? 】
Không ngờ Bạch Du lại phát hiện ra điều đó, Tạ Bùi Yến dời mắt đi, lặng lẽ kéo cậu từ phía sau ra, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc mềm:
【 Không có gì, chỉ là nhớ đến vài chuyện cũ thôi. 】
Chuyện cũ?
Bạch Du hơi sửng sốt, môi khẽ mím lại. Má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra, cậu nhẹ nhàng dụi đầu vào tay hắn, như đang an ủi.
Tạ Bùi Yến nhìn cậu chằm chằm, hô hấp như dừng lại trong một thoáng.
Một tiểu hệ thống đáng yêu và hiểu chuyện thế này…
Hắn sao có thể trách cậu được?
Nhất định là do hắn chưa làm đủ tốt. Cho nên Bạch Du… vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng hắn.
Là lỗi của hắn.
Sở Ương Ương, một thẳng nữ tiêu chuẩn, đứng nhìn mà cứ thấy chỗ nào là lạ, nhưng lại không nói được chỗ nào.
Ba người trò chuyện thêm vài câu, chủ yếu là Sở Ương Ương và Bạch Du nói chuyện, còn Tạ Bùi Yến thì… thỉnh thoảng “ừ” một tiếng, làm nền.
Sau khi hiểu sơ ý đồ của Tạ Bùi Yến, Sở Ương Ương tươi cười đề nghị:
“Vậy thì... sao không đến Hồng Mông Kiếm Tông xem thử? Trong tông môn ta có rất nhiều cổ thư, có khi tìm được cách chữa đan điền cũng nên. Bất quá... chỉ có đệ tử mới được tra đọc.”
Tạ Bùi Yến trầm ngâm. Hắn vốn không định bái sư, nhưng cũng không bài xích.
Dù sao đan điền bị phế, đúng là một vấn đề.
Thấy Tạ Bùi Yến có vẻ động tâm, Bạch Du lập tức hỏi:
“Vậy Kiếm Tông còn chiêu mộ đệ tử không?”
Sở Ương Ương cười càng tươi, duỗi ngón tay chọc chọc cái bụng trắng muốt của Bạch Hổ:
“Còn chứ. Tháng này vừa khéo đang chiêu tân đệ tử. Ta có thể dẫn các ngươi vào.”
Tạ Bùi Yến không nói gì, tức là mặc định đồng ý.
Chỉ là… đi bằng cách nào?
Khoảng cách đến Hồng Mông Kiếm Tông không gần, đi bộ thì không thực tế, còn ngự kiếm…
Hắn không có tu vi, sao ngự được?
Dùng kiếm của hắn cho người khác bơm chân khí vào dẫn đi… cũng không được. Kiếm hắn chỉ là phàm khí, không chịu nổi chân khí quá mạnh, đi nửa đường là hỏng.
Vả lại, hắn không tin Sở Ương Ương đến mức dám giao kiếm cho nàng.
“Chuyện này cũng đơn giản thôi.”
Sở Ương Ương lục lọi trong giới chỉ, moi ra một... chiếc thuyền cỡ lòng bàn tay.
“Đây là linh thuyền ta tự chế. Chỉ cần truyền chân khí vào, nó sẽ…”
Nói đến đây nàng ngừng lại, đón lấy ánh mắt tò mò lấp lánh của Bạch Du, nhếch môi cười đầy tự hào.
Ngay sau đó, linh thuyền bay lên không trung, chân khí bao phủ, từ từ... từ từ… phóng to!
Cuối cùng biến thành một chiếc thuyền khổng lồ giữa không trung.
Sở Ương Ương mỉm cười kết thúc lời nói:
“… đưa chúng ta bay tới nơi.”
“Ôaaa~~!” Bạch Du tán thưởng thành tiếng. “Thật sự quá lợi hại! Ngươi làm ra cái này á? Ngươi siêu cấp lợi hại luôn á!”
Sở Ương Ương bị khen đến đỏ cả mặt, cười “hắc hắc” ngại ngùng, xoa xoa mũi.
Hừm, nàng lập chí trở thành luyện khí sư đệ nhất tu chân giới đó nha!
Chiếc linh thuyền nhỏ này, không tính là gì đâu!
“Không phải ‘không tính là gì’, cái này thật sự rất lợi hại!”
Bạch Du nghiêm túc phản bác, ánh mắt đầy chân thành, khuôn mặt trắng nõn thoáng nghiêm lại:
“Ngươi thật sự rất lợi hại. Nhất định sẽ trở thành luyện khí sư giỏi nhất!”
Lời này của cậu không phải nịnh suông.
Với tư cách là hệ thống, Bạch Du đã tra qua dữ liệu thế giới:
Luyện khí sư là nghề nhập môn thì dễ, nhưng để tinh thông thì cực khó.
Nó yêu cầu kỹ thuật, chân khí, cảm giác lực, cả thể năng đều phải cực cao.
Toàn bộ tu chân giới, đa số luyện khí sư đều là nam.
Nữ luyện khí sư vừa hiếm, vừa khó trụ vững.