Hắn chắp tay cười nói:
“Vậy thì đa tạ Trịnh đại nhân! Cơm canh đạm bạc cũng được, quan trọng nhất vẫn là được uống rượu cùng Trịnh đại nhân.”

“Ha ha! Trần đại nhân thật là người sảng khoái!” – Trịnh Thâm bật cười, rồi dẫn Trần Vân Châu đến một tửu lâu bên cạnh nha môn, tên là Bách Hoa Nhưỡng.

Tửu lâu này không tính là sang trọng gì, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, quan trọng là yên tĩnh – rất hợp để trò chuyện.

Ngồi vào bàn, Trịnh Thâm lập tức nâng chén rượu tự phạt:
“Trần đại nhân, hạ quan vô năng, để Chu gia lộng hành ngay dưới mí mắt mình, hại dân hại chúng bao lâu nay, thật sự xấu hổ, xin đại nhân cứ trách phạt!”

Trần Vân Châu vội đè chén của hắn xuống:
“Trịnh đại nhân, ngài nói vậy oan cho mình quá rồi. Chu gia chủ yếu nhắm vào thương nhân từ nơi khác, mỗi lần ra tay chỉ lặt vặt chút tiền, người ta nghĩ thà mất tiền còn hơn rắc rối nên đều nhịn. Ngài cũng đâu phải thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ, sao có thể chuyện gì cũng biết? Việc này không thể trách ngài.”

Trịnh Thâm vẫn lắc đầu:
“Dù vậy cũng là ta sơ suất. Để ta tự phạt ba chén!”

Thấy vậy, Trần Vân Châu đành buông tay cười khổ:
“Đại nhân đúng là nghiêm khắc với bản thân quá.”

Trịnh Thâm nghe xong, trong lòng hơi chột dạ, có chút cảm giác như bị châm chọc. Nhưng thấy đối phương mặt mày chân thành, không có ý gì khác, hắn chỉ có thể cười gượng rồi chuyển đề tài:
“Trần đại nhân hôm nay xử lý mọi việc thật gọn ghẽ, khiến người ta khâm phục.”

Trần Vân Châu khoát tay:
“Đại nhân khen quá, ta chỉ là mắt tinh một chút thôi.”

Trịnh Thâm liền đứng lên, rót đầy rượu cho Trần Vân Châu, tò mò hỏi:
“Hạ quan thật sự tò mò, đại nhân làm sao nhìn ra được vết thương trên đùi mụ Khúc là giả vậy? Không giấu gì ngài, lúc đó hạ quan hoàn toàn không phát hiện.”

Không chỉ hắn, mà cả dân chúng và nha dịch đứng xem lúc đó cũng không ai nhận ra.

Trần Vân Châu cười, chậm rãi đặt chén xuống:
“Đơn giản là vì các người không nhìn thấy thương tích lúc mới đầu. Vết thương do vật nhọn đâm vào hoặc va chạm mạnh đều có biến đổi theo thời gian – mới đầu màu nhạt, sau đó thâm tím, sưng đỏ dần lên. Nhưng từ sáng đến trưa, đã mấy canh giờ, mà vết thương kia không đổi màu, cũng không sưng. Rõ ràng là giả.”

Trịnh Thâm nghe mà trợn mắt:
“Đại nhân quan sát thật tỉ mỉ, đến cả điểm nhỏ như vậy cũng để ý được. Thật khiến hạ quan khâm phục.”

Trần Vân Châu cười khiêm tốn:
“Không dám, chỉ là Trịnh đại nhân lúc trước không thấy qua vết thương thật thôi. Hơn nữa, huyện Lư Dương vốn là nơi hẻo lánh, khách buôn tới lui ít, đụng được người có tiền là chuyện hên xui. Chu gia cũng không dám chắc lần nào cũng gặp 'con dê béo', nếu lần nào cũng chuẩn bị sẵn vết thương, lỡ hụt thì chẳng phải vừa không kiếm được tiền, lại còn mất công mua thuốc? Vậy quá không đáng. Thế nên ta nghi ngờ vết thương là giả, mới liều thử một phen.”

Một cú phán đoán logic, quan sát tỉ mỉ, phối hợp ăn ý với Vương bộ đầu, bảo sao hắn dám chắc mà trực tiếp bắt mụ Khúc.

Trịnh Thâm giờ phút này tâm phục khẩu phục, nâng chén nghiêm túc nói:
“Trần đại nhân quả không hổ là trạng nguyên kim khoa, trí tuệ này khiến người ta phải bội phục. Kính ngài một ly!”

Lời nói, tình ý chân thành.

Trần Vân Châu mỉm cười nâng chén, nhưng trong lòng thầm thở dài:
Ai, mấy lão cáo già này xã giao mệt thật, miệng thì gọi huynh gọi đệ, khen ngợi như rót mật, nhưng chuyện nên ủng hộ thì vẫn đứng ngoài như núi. Thật chẳng có chút thú vị gì cả.


Buổi tối.

Rời khỏi tửu lâu thì trời đã đầy sao, Trần Vân Châu và Trịnh Thâm đứng ngoài cửa cáo biệt.

Tùy tùng Khổng Tứ mang một chiếc áo choàng nâu tới, khoác lên vai Trịnh Thâm:
“Lão gia, xe ngựa đang chờ bên đường.”

Trịnh Thâm khoanh tay nhìn trời đầy sao, gió đêm thổi mát lạnh, hắn khoát tay:
“Không cần. Hôm nay ta muốn đi bộ.”

“Vâng.” Khổng Tứ ra hiệu cho xa phu về trước, còn mình thì lặng lẽ theo sau Trịnh Thâm.

Trịnh Thâm đi dọc con phố dài nhất huyện – phố Trường Giang.

Trời đã khuya, đường phố vắng tanh, các cửa hàng hai bên cũng gần như đóng hết. Chỉ còn vài ánh đèn mờ mờ và mùi thức ăn len lỏi qua khe cửa, thêm chút mùi khói lửa cho đêm cô tịch.

Khổng Tứ nhìn gương mặt gầy gò nghiêng nghiêng của Trịnh Thâm, không khỏi đau lòng:
“Lão gia, trời lạnh rồi, chúng ta về thôi.”

Trịnh Thâm khẽ cười:
“Không vội. Khổng Tứ, ngươi thấy vị tân huyện lệnh này thế nào?”

Khổng Tứ suy nghĩ rồi nói:
“Lão gia, cho phép tiểu nhân nói thẳng. Vị này mới tới ngày đầu mà đã cao giọng xử lý vụ án, e là không phải kẻ an phận.”

Trịnh Thâm bật cười:
“Người ta là Thánh thượng đích thân bổ nhiệm, lại là trạng nguyên năm trước, có cao điệu một chút cũng là bình thường. 18 tuổi trai tráng, khí thế bừng bừng, có chí khí cũng là chuyện tốt!”

Khổng Tứ vẫn không phục:
“Trần đại nhân đúng là tài hoa xuất chúng, nhưng lão gia ngài cũng đâu kém, chỉ là thời chưa tới thôi.”

“Thời thế khác nhau, vận mệnh cũng khác. Làm người phải biết nhận mệnh.” – Trịnh Thâm lắc đầu – “Khi ta bằng tuổi hắn, cả ngày chỉ biết học, chưa chắc đã bằng hắn một nửa. Chỉ nhìn hôm nay thôi, hắn xứng đáng là Trạng Nguyên lang.”

Trịnh Thâm hiếm khi đánh giá ai cao như vậy.

Khổng Tứ thì lại không phục. Trong lòng hắn, thông minh giỏi giang nhất vẫn là lão gia nhà mình.

Trịnh Thâm thấy vậy liền cười:
“Ngươi đừng vội không tin. Hôm nay hắn hứa nếu không tìm được khổ chủ thì sẽ chia tang vật từ Chu gia cho nha dịch làm bổng lộc. Câu này thôi đã kéo được lòng bao nhiêu người. Hắn mới đến nửa ngày đã nhìn ra huyện nha thiếu tiền, nha dịch lâu rồi không có bổng lộc. Mắt nhìn người và thời thế, vượt xa người thường.”

Thật ra, số tiền Chu gia lấy đều từ khách buôn nơi khác, khổ chủ sớm không biết đã về đâu, căn bản không tìm lại được.

Vậy nên số tiền cướp lại từ Chu gia cuối cùng chắc chắn sẽ sung vào công quỹ.

Hắn vừa nói ra điều đó, dù có nha dịch từng cấu kết với Chu gia cũng phải câm lặng. Trần Vân Châu muốn ra tay với Chu gia, thế lực phản kháng lập tức giảm mạnh. Thậm chí vì phần tiền thưởng, nhiều người còn sẵn lòng giúp hắn tìm bằng chứng tội trạng.

Khổng Tứ nghe mà há hốc mồm, hồi lâu mới lí nhí:
“Trần đại nhân này... cũng thật là thâm sâu. Mưu kế thật nhiều. Vậy sau này Vương bộ đầu tụi nó chẳng phải phải nghe hắn hết?”

Trịnh Thâm thản nhiên đáp:
“Hắn là huyện lệnh, bọn họ nghe hắn thì có gì sai?”

Khổng Tứ nghẹn lời, vẫn tỏ ra không cam lòng:
“Nhưng mấy năm nay huyện lệnh thay như thay áo, toàn là người từ nơi khác tới lăn một vòng rồi đi, cuối cùng để lại cục diện rối rắm cho lão gia dọn dẹp!”

Trịnh Thâm trầm mặc một lúc rồi nói:
“Xem đã rồi nói. Biết đâu Trần đại nhân này khác biệt. Hắn mới đến, bên người chỉ có một gã tùy tùng trung hậu, chắc còn thiếu thốn nhiều thứ. Ngươi sai Kha Cửu mang ít vật dụng thường dùng đến cho hắn, nếu bị hỏi thì cứ thành thật trả lời.”


Tối hôm đó. Trần Vân Châu trở lại huyện nha.

Huyện nha chia làm hai viện, viện trước là nơi làm việc, hậu viện là chỗ ở của huyện lệnh.

Có lẽ do lâu ngày không có người ở, nên hậu viện tối om, chỉ có một mình Lưu Xuân đứng canh ngoài cửa, dáng vẻ vừa co ro vừa sốt ruột.

Thấy Trần Vân Châu về, hắn lập tức tiến lên hành lễ:
“Tiểu nhân tham kiến đại nhân! Trên đường đi có nhiều mạo phạm, xin đại nhân trách phạt!”

Trần Vân Châu không sửa lỗi ngôn từ sai sót của hắn, chỉ cười nhẹ:
“Lưu thúc trên đường chăm sóc ta rất tận tâm, sao lại nói là mạo phạm? Lưu thúc ăn gì chưa?”

Lưu Xuân gật đầu:
“Kha công tử có dẫn tiểu nhân đi ăn rồi ạ.”

“Vậy thì tốt. Cái gã Kha Cửu này cũng được đấy.” – Trần Vân Châu vừa đi vào vừa nói – “Lưu thúc thấy Lư Dương huyện thế nào? Còn ta thì sao?”

Lưu Xuân hơi khom lưng đi theo sau, cười đáp:
“Cực kỳ tốt ạ! Tiểu nhân đánh xe bao năm, chưa từng thấy vị đại nhân nào bình dị gần gũi như ngài. Được gặp ngài, đúng là tổ tiên tiểu nhân tích đức tám đời!”

Trần Vân Châu bị chọc cười:
“Lưu thúc khách sáo rồi. Nếu đã nói vậy, có phải không muốn rời đi? Ta đang thiếu người làm việc, thúc và cả con trai thúc đều có thể ở lại.”

Vợ Lưu Xuân mất từ sớm, hai cha con sống nương tựa, trồng trọt và đánh xe kiếm sống, ở quê cũng không vướng bận gì.

Trần Vân Châu muốn giữ họ lại là vì mấy lý do:
Thứ nhất, Lưu Xuân tuy không xuất sắc nhưng từ đầu đến cuối đều theo hắn, không đùn đẩy, không vượt quyền – rất biết điều.
Thứ hai, hắn vừa mới tới, bên cạnh không có lấy một người quen thân, sớm muộn cũng cần tìm người thân cận. Giữ lại cha con họ còn hơn dùng người lạ.
Thứ ba, cha con họ cũng là dân nơi khác, ở đây không thân thích, càng dễ trung thành.

Nghe lời ấy, Lưu Xuân xúc động đến phát run, lập tức quỳ xuống dập đầu:
“Tiểu nhân nguyện ý, nguyện ý! Ngày mai tiểu nhân sẽ đi làm khế bán thân, từ nay về sau cha con tiểu nhân là người của đại nhân!”

Trần Vân Châu hoảng hồn:
“Không cần, Lưu thúc! Các người làm việc thì ta trả lương theo giá thị trường, không cần phải bán thân gì cả.”

Nhưng Lưu Xuân nhất quyết không đồng ý:
“Không được! Đại nhân nhất định phải nhận khế bán thân. Từ nay cha con tiểu nhân là gia nô của ngài!”

Ngay lúc ấy, trong đầu Trần Vân Châu vang lên dòng chữ:
【Ủng hộ giá trị +5】

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lưu Xuân, Trần Vân Châu đành chấp nhận – hắn nghiêm túc thật rồi. Bọn họ cha con cam tâm tình nguyện bán mình, hắn không muốn cũng không được.

Suy nghĩ một lúc, Trần Vân Châu mới hiểu ra. Hắn còn mang tư duy hiện đại, cho rằng “bán thân làm nô” là nhục nhã. Nhưng với dân nghèo thời cổ, có thể vào phủ làm nô cho quan lớn còn hơn sống bấp bênh ngoài xã hội.

Nhà giàu danh giá, người hầu thân cận nhiều khi còn có địa vị hơn dân thường. Dù hắn chỉ là huyện lệnh thất phẩm, nhưng ở Lư Dương này, hắn là phụ mẫu chi dân, là trời!

Cơ hội đổi đời như vậy, bọn họ làm sao nỡ bỏ lỡ?

Còn sợ hắn đổi ý, sợ một ngày hắn chướng mắt mình nên mới vội vàng bán mình để giữ chỗ.

Có nên hay không nói, tiểu nhân vật cũng có tiểu nhân vật sinh tồn trí tuệ

Biết rõ quy tắc ở đây là thế nào, Trần Vân Châu chỉ khẽ gật đầu:
“Được thôi. Nhưng nếu sau này thúc cháu Lưu thúc muốn chuộc thân, cứ đến tìm ta nói một tiếng là được.”

Lưu Xuân mừng rỡ cúi đầu cảm tạ:
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!”

Đúng lúc ấy, Kha Cửu dẫn theo hai người khác bước vào.

“Tiểu nhân bái kiến Trần đại nhân. Đại nhân vừa mới nhậm chức, nha môn còn nhiều thứ chưa kịp sắp xếp, Trịnh đại nhân sai tiểu nhân mang chút đồ dùng đến. Đại nhân xem có thiếu gì nữa, cứ dặn tiểu nhân một tiếng.” Kha Cửu khom lưng, cười cười trình bày lý do.

Trần Vân Châu liếc mắt nhìn hai phụ nhân đi theo sau, tay ôm chăn đệm, thau nước, gáo đồng, nến và vài vật dụng lặt vặt. Hắn mỉm cười gật đầu:
“Vẫn là Trịnh đại nhân chu đáo. Mấy món này ta đúng là đang cần. Hôm nào phải mời Trịnh đại nhân dùng bữa cảm ơn một phen. À phải, trong phủ ta còn thiếu một người làm vẩy nước, quét sân, nấu cơm. Hai vị đại thím đây có tiện không? Nếu tiện thì lưu lại một người, ban ngày làm việc ở hậu viện.”

Hai người phụ nữ mắt sáng như đèn kéo quân, lập tức tranh nhau tự tiến cử:
“Được ạ, đại nhân! Nô tỳ tay chân nhanh nhẹn, làm việc tháo vát lắm!”

Trần Vân Châu đảo mắt nhìn qua hai người, chọn lấy người có móng tay gọn gàng, quần áo sạch sẽ giữ lại.

Chờ hắn chọn xong, Kha Cửu lập tức ra hiệu cho hai nữ nhân kia mang đồ vào trong sắp xếp. Sau đó quay lại nói với Trần Vân Châu:
“À phải, Trịnh đại nhân nói ngài mới tới Lư Dương, chưa quen địa hình nhân sự, nên sai tiểu nhân tạm thời ở bên hầu hạ ngài một thời gian. Có việc gì, ngài cứ việc phân phó.”

Đúng là chuyện vui từ trên trời rơi xuống. Trần Vân Châu cười gật đầu:
“Trịnh đại nhân có lòng rồi. Vậy khoảng thời gian này ngươi cứ theo bên cạnh ta.”

Dù sao hắn cũng không có ký ức của nguyên chủ, đối với quy củ cổ đại, phép tắc xử thế... chỉ biết loáng thoáng, chứ chẳng khác gì mù tịt. Lưu Xuân thì thứ bậc quá thấp, không đủ dùng, Kha Cửu thì lại vừa vặn. Trịnh đại nhân kia tuy rằng hơi “bánh bèo”, làm việc không nhiệt huyết, nhưng cư xử lại chu đáo, đáng để học hỏi.

Kha Cửu gật đầu:
“Dạ. Đại nhân, giờ cũng đã không còn sớm, có muốn nghỉ ngơi không ạ?”

Trời vừa mới sẩm tối, Trần Vân Châu tất nhiên không ngủ được. Hắn lắc đầu:
“Còn sớm, ta muốn đi thư phòng xem một chút, tiện chứ?”

“Tiện chứ ạ. Hậu viện thư phòng vẫn có người thường xuyên dọn dẹp. Đại nhân mời đi theo tiểu nhân.”

Kha Cửu liền dẫn hắn tới thư phòng.

Bài trí bên trong khá đơn giản nhưng rất sạch sẽ, bàn không bụi bặm, còn bày giấy bút mực tươm tất. Một giá gỗ dựa tường bên cạnh xếp đầy sách vở theo thứ tự.

Thấy ánh mắt Trần Vân Châu dừng trên mấy quyển sách, Kha Cửu giới thiệu:
“Đại nhân, trong thư phòng này toàn là địa phương chí của Lư Dương.”

Nghe vậy, ánh mắt Trần Vân Châu sáng lên. Đây đúng là bảo bối để nắm tình hình Lư Dương huyện! Địa phương chí chính là sử ký của một vùng: ghi lại đầy đủ về địa lý, chính trị, kinh tế, văn hóa, phong tục, tập quán v.v...

Có những bản này, hắn có thể nhanh chóng hiểu về Lư Dương, biết người biết ta, thuận tiện làm quan.

Chỉ tiếc là tối nay hắn không có thời gian đọc. Bởi vì... còn có thứ quan trọng hơn cần học.

Hắn hỏi:
“Không tệ. Ở đây có bản 《Đại Yến luật》 không? Trước kia ta làm việc ở Hàn Lâm Viện, không rành luật lắm.”

Lời này hoàn toàn là bịa. Nguyên chủ có biết luật pháp thời đại này hay không, hắn còn chẳng rõ. Hắn chỉ muốn mượn cớ xem luật một chút, bởi vì... ngày mai phải thẩm vấn người nhà họ Chu, định tội bọn họ, ít ra cũng cần có căn cứ pháp luật chứ.

Hơn nữa, về sau kiểu gì cũng phải xử án, hiểu luật là không thể thiếu. Đêm nay bắt buộc phải “ôm chân Phật” cấp tốc.

“Trong nha môn có. Đại nhân chờ một chút.” Kha Cửu nói xong liền lui ra.

Một lát sau, hắn ôm một quyển 《Đại Yến luật》 dày như gạch lát, đặt trước mặt Trần Vân Châu:
“Đại nhân, sách ngài cần đây.”

Nhìn tập sách dày cộp trước mắt, Trần Vân Châu đành lôi lại sức học ngày thi đại học và công khảo mà áp lên người:
“Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ở đây không cần hầu hạ nữa.”

Cả đêm mà muốn đọc hết đống luật lệ dày cộp này là chuyện viển vông. Trần Vân Châu lật thẳng đến phần liên quan đến tống tiền, cưỡng đoạt tài sản.

Theo luật Đại Yến, tội tống tiền bị xử phạt khá nghiêm. Nhẹ thì bị thu hồi tang vật, phạt bạc; nặng thì tịch thu tài sản. Còn nếu ngoan cố không sửa, tái phạm thì... trượng sát hoặc bêu đầu thị chúng.

Trượng sát là dùng gậy đánh đến chết ngay tại chỗ.
Bêu đầu thị chúng là xử tử nơi đông người để răn đe.

Nói chung, phạm vi hình phạt khá rộng, mức độ xử lý là tùy thuộc vào năng lực của quan thẩm vấn.

Trần Vân Châu ghi lại mấy điều luật liên quan, định hôm sau tùy tình hình phạm tội của nhà họ Chu mà quyết định.

Lật sách lại về trang đầu tiên, hắn chăm chú đọc một lúc. Không biết qua bao lâu, mắt bắt đầu cay xè, hắn dùng hai tay xoa trán, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

“Đại nhân, mời ngài uống chén trà cho tỉnh táo.”

Một chén trà ấm áp được đưa đến trước mặt.

Trần Vân Châu nghiêng đầu nhìn, cười hỏi:
“Kha Cửu, ngươi sao còn chưa đi nghỉ?”

Kha Cửu cười hề hề:
“Tiểu nhân không buồn ngủ ạ.”

Có khi còn đang đợi hắn rời khỏi thư phòng thì đúng hơn. Trần Vân Châu nâng chén trà lên, vừa định uống thì phát hiện đáy chén có một đường nứt mảnh như sợi tóc.

Kha Cửu chắc chắn không cố ý chọn chén hỏng cho hắn. Chỉ có thể nói một câu — nha môn Lư Dương một lần nữa khiến hắn mở mang tầm mắt.

Không chỉ nghèo “bên ngoài”, mà nghèo đến tận “áo trong”.

Ngay cả chén trà cũng mẻ, thì mấy thứ như chăn đệm, thau nước, nến đèn kia... chắc cũng không phải đồ mới mua nổi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play