Trên không u ám, mây đen dày đặc, che kín ánh mặt trời không chừa một kẽ. Gió lạnh ào qua, vừa ướt át vừa cắt da cắt thịt, lạnh thấu tận xương.
Trần Vân Châu co tay vào trong tay áo, phì ra một ngụm khí trắng, cất tiếng hỏi người đánh xe phía trước:
– Lưu thúc, nhìn sắc trời thế này e rằng sắp mưa mất. Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến được Lư Dương?
Lưu Xuân kéo dây cương, nheo mắt nhìn ra xa, chắc nịch đáp:
– Gần rồi, gần rồi! Hôm nay chắc chắn đến nơi!
Hôm qua ông ta cũng nói y chang.
Trần Vân Châu nhìn đoạn đường còn dài ngoằng phía trước, trong lòng bán tín bán nghi. Tuy cảm thấy lời Lưu Xuân chẳng mấy đáng tin, nhưng hiện tại hắn cũng đành nhẫn nhịn. Trong túi chỉ còn mấy đồng bạc lẻ, mà bản thân thì là kẻ... xuyên không, lại không có ký ức nguyên chủ, tay trắng giữa chốn lạ người xa.
Năm ngày trước, Trần Vân Châu còn là một cán bộ trẻ mẫn cán, đang ngồi trên xe khách từ thành phố về quê, vừa được khen thưởng về công tác hỗ trợ người nghèo. Một giấc ngủ ngắn, tỉnh dậy liền xuyên qua – mở mắt đã thấy mình nằm trong một nhà trọ xập xệ ở triều đại nào đó vừa lạ vừa cũ kỹ, hoàn toàn xa lạ.
May thay, trong bọc hành lý còn sót lại ít bạc vụn, vài bức thư và một tờ công văn. Chính những thứ đó đã tạm thời cứu hắn khỏi cảnh màn trời chiếu đất.
Dựa vào thư từ và công văn, hắn dần mường tượng được thân phận của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Trần Vân Châu, mười tám tuổi, năm trước đỗ Trạng Nguyên, lại là tam nguyên liên trúng – từ thi Hương, thi Hội đến thi Đình đều đoạt hạng nhất. Được đích thân hoàng đế thưởng thức, cất nhắc vào Hàn Lâm Viện làm biên tu, tương lai sáng như trăng rằm.
Lại Bộ Thượng Thư vô cùng xem trọng, còn đính hôn con gái cho y. Đợi xuân sang hoa nở, hai nhà sẽ kết thành thông gia, một bước lên mây.
Đời người đang ở cảnh giới thần tiên, thì tai họa ập xuống.
Năm ngoái, Thương Giám xứ Tượng Châu có tên Chu Ôn Khi tạo phản. Sau khi dẹp loạn, triều đình truy xét từng người. Hồng Lư Tự Khanh – một kẻ họ Chu tên Ôn Thanh – vì tên na ná phản tặc mà bị vu là đồng đảng, lập tức bị bắt xét nhà.
Nguyên chủ, vì là thông gia tương lai với Chu Ôn Thanh, dám đứng ra cầu tình, khiến hoàng đế tức giận, liền giáng tội, đày xuống Lư Dương làm một huyện úy quèn nơi rẻo xa đất lạnh.
Không rõ y có chịu nổi cú sốc ấy không, chỉ biết hồn phách bay đi đâu mất, xác thân rơi vào tay Trần Vân Châu hắn.
Mà Trần Vân Châu thì, thà không có cái "may mắn" này còn hơn. Vừa mới được tuyên dương, giấy khen còn chưa kịp mang về khoe với cha mẹ, đã bị quăng thẳng vào cổ đại.
Hắn nằm bẹp trong khách điếm hai ngày, mong tỉnh dậy là quay lại hiện đại. Kết quả: lưng mỏi, chân tê, mở mắt ra vẫn là căn phòng củi rơm cổ lỗ kia.
Biết về không nổi, tiền lại chẳng còn bao nhiêu, Trần Vân Châu quyết định lôi theo hành lý, đến Lư Dương nhận chức – dù sao thì... cũng là quan, lại có biên chế!
Thế là hắn thuê Lưu Xuân – một lão phu xe nhìn có vẻ thật thà, chất phác – chở đến Lư Dương.
Chỉ tiếc, ông bạn già của Lưu Xuân – một con ngựa trông như chuẩn bị về hưu – chậm như rùa lết. Lộ trình bảo hai ngày, đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy bóng thành.
Trần Vân Châu chống cằm than thở:
– Lưu thúc, nếu hôm nay đến được thành, ta thưởng gấp đôi.
– Được rồi! – Lưu Xuân lập tức reo lên, vung roi thúc ngựa.
Mới đi chưa được bao nhiêu, lão đột nhiên kéo dây cương, xe chậm lại.
– Công tử, phía trước hình như có lão thái thái vẫy gọi.
Trần Vân Châu ngẩng đầu, thấy một bà lão hom hem chống gậy đứng ven đường, vẻ mặt đáng thương như vừa đóng xong một màn bi kịch.
Trần Vân Châu từng sống ở nông thôn, quen cảnh người già được xe quá giang. Hắn bảo:
– Dừng lại xem thế nào. Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì giúp, còn thấy có gì lạ thì cứ đi tiếp.
Lưu Xuân dừng xe:
– Thím ơi, có chuyện gì vậy?
Bà lão chỉ vào chân trái:
– Người tốt ơi, có thể cho lão thân quá giang một đoạn được chăng? Lão thân đi thăm họ hàng, chẳng may trật chân, nhà cũng không xa, ở Chu gia thôn đằng trước. Chỉ cần cho xuống ven đường là được, không dám làm phiền.
Nghe có lý. Lại còn có thể tranh thủ hỏi thăm đường. Lưu Xuân gật đầu:
– Lên đi, thím.
Bà cụ rối rít cảm ơn rồi leo lên. Xe tiếp tục lăn bánh.
Lưu Xuân tranh thủ hỏi thăm:
– Thím ơi, từ đây đến Lư Dương còn bao xa?
– Ồ, hỏi đúng người rồi. Nhà ta cách huyện thành nửa canh giờ đi bộ thôi.
Trần Vân Châu nghe vậy nhẹ cả người, tiện miệng đùa:
– Ta đến xem có đường nào kiếm sống không.
– Đi tìm việc à? – Bà cụ cười tươi, rồi đánh giá – Trắng trẻo sạch sẽ, tuấn tú thế này, chắc tìm được việc tốt thôi!
Trần Vân Châu xoa mũi, có chút khó hiểu – nghe cứ như hắn đi bán thân chứ không phải tìm việc.
Không buồn so đo với bà già, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ đủ chuyện. Sắp đến huyện nha, làm sao che mắt thiên hạ mà không bị lộ chân tướng? Dù gì hắn cũng là "hàng giả", không biết gì về quan trường cổ đại. Nếu bị vạch trần, e rằng... mất cả chì lẫn chài.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Được chừng một khắc, bà cụ chỉ về mấy căn nhà bên đường:
– Đến rồi, nhà lão thân chính là căn kia. Làm phiền các vị.
Xe vừa dừng lại, bà cụ lập tức hét lớn:
– Đại Tráng! Nhị Tráng! Tam Tráng! Mẹ về rồi, mau ra đỡ mẹ!
Tiếng chưa dứt, ba gã trai to xác từ căn nhà phi ra như hổ đói, sau lưng còn dắt theo một ông già còng lưng nhưng mắt vẫn sáng như cú vọ.
Một đám hùng hổ vây quanh xe ngựa.
Trần Vân Châu thầm kêu "xong phim".
Quả nhiên, gã Đại Tráng hùng hổ vén ống quần mẹ, chỉ vào bắp chân thâm tím, gằn giọng:
– Các ngươi đụng phải nương ta, định làm ngơ hả?
– Oan quá huynh đài! Thím ấy trẹo chân từ trước, chúng ta chỉ là tiện đường cho đi nhờ... – Lưu Xuân cuống quýt giải thích.
– Nói ai là đồ lòng dạ đen tối hả? – Đại Tráng đứng chắn trước mặt hắn, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trần Vân Châu nhìn cảnh tượng này, dở khóc dở cười – vở kịch quá tệ, chẳng có tí kỹ xảo nào. Nhưng nghĩ đến đây là nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ cần vũ lực mạnh là xong, mưu mẹo chỉ là phụ họa.
Hắn kéo Lưu Xuân ra sau, đối diện đám người, lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi muốn sao?
– Bồi tiền! Hai mươi quan! Đụng người rồi định phủi mông bỏ đi chắc?
Trần Vân Châu nhướng mày, móc túi lấy tiền – chỉ là vài đồng bạc vụn, ném cho Đại Tráng.
Gã mở túi, mặt xám như tro:
– Chút xíu thế này? Bố thí ăn mày chắc?
– Có nhiêu đó thôi. – Trần Vân Châu nhún vai – Nhưng nếu muốn tiền thật thì theo ta về huyện. Bằng hữu ta giàu lắm, gọi ta đến nhập hội làm ăn. Có giấy mời đàng hoàng.
Nói rồi giơ mấy bức thư trong tay.
Gã nhìn sang bà cụ, thấy gật đầu xác nhận, lòng bán tín bán nghi:
– Sao trên người ngươi chẳng có xu nào?
– Dọc đường toàn cướp với trộm, lột sạch rồi. Giờ chỉ còn chiếc xe ngựa này.
Gã có vẻ xiêu lòng:
– Bằng hữu ngươi tên gì?
– Trần Hoảng, buôn vải. Gọi ta tới mở xưởng tơ tằm.
Gã gật gù:
– Vậy theo ngươi một chuyến. Đừng giở trò, bằng không, huyện nha cũng có người quen ta.
Trần Vân Châu lười đáp, nhảy phắt lên xe ngựa:
– Có hai mươi quan thôi mà cũng phải báo quan, mất mặt.