Đám đông lập tức xôn xao, ai nấy đều phẫn nộ mắng chửi Chu gia ngay tại chỗ.

Bỗng trong đám người, một gã vừa chen vào ngơ ngác lên tiếng:
“Ủa? Chu lão thái thái cái gì? Đây chẳng phải là mụ Khúc ở thôn bên – chị vợ ông anh tôi sao? Còn lão già đang đứng cạnh bả, trông đâu giống chồng bả đâu nhỉ?”

Gì cơ?

Không chỉ thương tích là giả mà cả thân phận cũng là giả nốt?
Vậy rốt cuộc bà già kia với Chu lão hán là quan hệ gì?
Ngoài mặt thì cấu kết với Chu gia, sau lưng chồng con có biết gì không?

Bà con xung quanh nghe thấy mùi bát quái liền như được tiêm máu gà, ánh mắt lập tức sáng rực, cùng nhau quay đầu nhìn chằm chằm mụ Khúc.

Khúc bà tử bị lật mặt ngay giữa chốn đông người, lập tức khí huyết xộc lên não, đầu lắc lư một cái rồi… ngất luôn.
Một màn “hôn mê” không thể đúng thời điểm hơn, càng làm dân chúng tin sái cổ.


Tống tiền, tống vào công đường vốn đã đủ kịch tính, ai ngờ giờ còn biến thành vở kịch cẩu huyết thế này, đến Trần Vân Châu cũng không đoán được.

Thế nhưng chưa kịp phản ứng, trong đầu hắn bất ngờ vang lên một âm thanh kỳ lạ:

【Ủng hộ giá trị đạt 100. Chúc mừng ký chủ mở khóa hệ thống trợ thủ thăng chức tăng lương! Trợ thủ này sẽ tận tâm tận lực phục vụ ngài!】

Cái gì?
Đây là bàn tay vàng đến muộn sao?

Trần Vân Châu nghĩ một lát rồi hỏi trong đầu:
【Ngươi là hệ thống?】

【Đúng vậy.】
Giọng điệu rất… cao lãnh.

Trần Vân Châu khó hiểu:
【Ủng hộ giá trị là cái gì?】

【Là mức độ người khác ủng hộ hoặc tán thành ngài.】

Hắn nhìn quanh đám dân đang hóng chuyện.
Bản thân hắn hoà đồng, bình dân, thậm chí còn giúp dân lật mặt Chu gia, thế mà ủng hộ giá trị chỉ mới đạt 100. Vậy mà vừa lòi ra chuyện mụ Khúc giả mạo, ủng hộ liền tăng vọt.

Chỉ có thể nói: bát quái là thiên tính của loài người.

Trần Vân Châu xoa trán, hỏi tiếp:
【Vậy bây giờ ta có bao nhiêu điểm? Dùng được vào việc gì?】

【Ngài hiện có 101 điểm. Có thể dùng để mua sắm hàng hóa tương ứng, hiện mới mở được tầng đầu tiên của kệ hàng.】

Ngay sau đó, trong đầu Trần Vân Châu xuất hiện một “kệ hàng” ảo với giá niêm yết:

Khoai lang đỏ: 1000/500 khắc

Bắp: 2000/500 khắc

Khoai tây: 4000/500 khắc

Cà chua: 6000/500 khắc

Ớt cay: 8000/500 khắc

Coca-Cola: 9999/1 chai

Trần Vân Châu: “Dựa má, toàn thứ ta muốn mà không mua nổi cái nào!”

Hắn không cam lòng mặc cả:
【Này tiểu trợ thủ, giá mấy thứ này vô lý ghê! Khoai lang đỏ nông thôn cho heo ăn còn được, mấy hào một cân, nông dân bán rẻ như cho, ngươi đòi 1000 điểm là định cướp à?】

Hệ thống: im re như hến.

Mặc cả thất bại, Trần Vân Châu thở dài rút khỏi hệ thống, ngẩng đầu đúng lúc thấy Chu lão hán bò tới bên Khúc bà tử, vừa khóc vừa gào:
“Đại tráng, tam tráng! Mẹ các ngươi ngất rồi! Mau bế bà đi y quán!”

Lão già này đúng là chơi lớn, tiếng gào đủ để dựng ngược cả một con phố.

Nhưng Trần Vân Châu không định để họ có cơ hội chuồn.

Hắn nhìn sang Kha Cửu ra hiệu.

Kha Cửu lập tức sai người chặn đường.

Chu lão hán vội vàng chắp tay quỳ rạp:
“Đại nhân! Xin ngài thương tình, để chúng tôi đưa bà ấy đi y quán khám bệnh…”

Lời thỉnh cầu nghe có vẻ hợp lý. Nếu Khúc bà tử xảy ra chuyện, nha dịch lại không cho đi chữa, người chịu trách nhiệm là Kha Cửu.
Gã khó xử quay lại nhìn Trần Vân Châu.

Trần Vân Châu cười cười:
“Không cần vội. Huyện nha vì dân mà lập, chuyện chữa bệnh sao không lo? Người bệnh không nên di chuyển, cứ để bà ta nằm yên, ta sẽ phái người đi mời đại phu.”

Tức thì, trong đám người có người giơ tay:
“Đại nhân, tiểu nhân là đại phu!”

“Tốt quá, phiền vị tiên sinh này bắt mạch cho bà ta.”

Chu gia không cãi vào đâu được, đành phải đặt mụ Khúc xuống đất. Vị đại phu chen vào, ngồi xổm bắt mạch.

Ba người đàn ông nhà Chu gia nhìn nhau đầy căng thẳng.

Trần Vân Châu lại gọi gã hán tử khi nãy đến:
“Ngươi chắc chắn người nằm đó là Khúc bà tử, không phải Chu lão thái thái?”

Hán tử gãi đầu:
“Đại nhân, tiểu nhân không quen Chu lão thái thái nào hết, chỉ biết Khúc bà tử. Còn chồng bả bán rau bên đường Đông, chắc chắn sẽ nhận ra ngay.”

Trần Vân Châu gật đầu, ra lệnh:
“Dẫn người này đến tìm chồng của Khúc bà tử.”

Vừa dứt lời, trong đầu hắn lại vang lên hàng loạt âm thanh:

【Ủng hộ giá trị +1...+13】

Trần Vân Châu: “...”
Cái hệ thống này nên gọi là “Hệ thống hóng drama” thì đúng hơn!

Nhưng thôi, điểm tăng là tốt rồi. Dù Coca còn xa vời, ít nhất vẫn có hy vọng ăn khoai nướng.

Chỉ trong thời gian ngắn, vị đại phu đã đứng dậy báo cáo:
“Đại nhân, mạch tượng bà ta bình thường, không có gì bất ổn.”

Quả nhiên là giả ngất!

Trần Vân Châu hừ lạnh, nói với Kha Cửu:
“Lấy thêm xô nước, tạt thẳng vào mặt bà ta!”

Khúc bà tử nghe xong liền tái mặt. Lạnh thế này mà bị tạt nước? Thế nào cũng bệnh nặng!

Nghĩ đến cảnh nhà bên có chị dâu năm ngoái ngã sông chết rét, bà ta sợ đến hồn vía lên mây, lập tức bật dậy định quỳ xuống xin tha thì…

Bốp!
Một cái tát như trời giáng vỗ thẳng vào mặt bà ta!

“Con tiện nhân này! Bảo đi thăm họ hàng, ai dè chạy theo trai! Mặt mũi nhà họ Khúc chúng ta bị ngươi làm mất sạch rồi!”

Khúc lão hán giận sôi máu, giơ tay tát thêm cái nữa khiến Khúc bà tử suýt bật ngửa.

Trần Vân Châu cau mày, ra hiệu cho Kha Cửu:
“Giữ ông ta lại.”

Kha Cửu lập tức túm lấy tay lão hán:
“Đây là công đường, không được manh động!”

Khúc lão hán tức giận:
“Đại nhân, nữ nhân này đáng đánh! Nói đi thăm biểu tỷ, ai dè thường xuyên chạy sang nhà Chu gia. Lão già tôi tin sái cổ, giờ biết bị cắm sừng!”

Mụ Khúc thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ, ánh mắt khinh thường, cũng không dám giở trò nữa, vừa che mặt vừa khóc rống:
“Oan quá, tôi với Chu lão hán thật sự không có gì hết! Là họ tìm tôi trên đường, bảo tôi giả vờ bị thương để lừa tiền khách thương. Mỗi lần tôi được chia hai phần tiền, vì lòng tham nên mới nhận lời...”

Bà ta khai ra hết: từ chuyện giả vờ ngã chân, gặp được Trần đại nhân, rồi dẫn họ tới Chu gia.

Còn tự tát hai cái làm bộ hối cải.

Nhưng Trần Vân Châu đâu dễ bị lừa lần hai.

Hắn không nói gì, cả công đường cũng im phăng phắc.

Mụ Khúc diễn một hồi mà không ai phản ứng, đành ngượng ngùng ngồi thụp xuống, nức nở khóc.

Trần Vân Châu lúc này mới lên tiếng:
“Ngươi bắt đầu cấu kết với Chu gia từ khi nào?”

“… Năm kia, khoảng tháng ba.”

“Trừ ngươi ra còn ai?”

“Có… Chu gia lập thành cả một nhóm, có khi cả nhà từ già tới trẻ đều ra đường dò khách. Bọn họ nói, ông già với trẻ con khiến người khác dễ mất cảnh giác…”

Quả nhiên là tổ chức lừa đảo có quy mô!

Không chừa một ai, miễn có thể kiếm tiền từ khách lạ là lôi về Chu gia xử lý.
Cái tổ chức này ít thì vài chục, nhiều thì cả trăm người.

Một nhóm như vậy gây án thường xuyên, lại nhắm vào người qua đường – nếu bảo nha môn không biết gì thì thật vô lý.
Chắc chắn trong nha môn cũng có người cùng phe, thậm chí làm ô dù cho chúng.

Trách sao trước đó Chu đại tráng và tam tráng thấy hắn báo quan mà mặt vẫn không đổi sắc.

Trần Vân Châu không phải loại “đầu đất nhiệt huyết”, đời trước từng làm ở nông thôn, nếm đủ khổ, kinh nghiệm đầy mình.

Muốn diệt tận gốc không thể vội.
Bây giờ hắn chưa có căn cơ, không có thân tín, đùng cái “thanh trừng” thì dễ bị phản đòn.

Giờ quan trọng là thăm dò và từng bước thu phục người mình có thể tin cậy.

Nghĩ vậy, Trần Vân Châu quay sang Vương bộ đầu, người vừa nãy còn sợ bị trả thù:
“Vương bộ đầu, ngươi dẫn người tới Chu gia, bắt toàn bộ nam nhân Chu gia tống giam, mai thẩm vấn!”

Vương bộ đầu sửng sốt, không ngờ vẫn được tin tưởng, vội hành lễ:
“Tiểu nhân nhất định không phụ đại nhân giao phó!”

【Ủng hộ giá trị +3】

Trần Vân Châu nhướng mày.

Cái hệ thống này… nói đi cũng phải nói lại, đúng là một món hàng ngon! Không chỉ tích điểm đổi được Coca – loại “thức uống hạnh phúc ” thần thánh trong truyền thuyết – mà còn giúp hắn phân biệt được ai thật lòng, ai giả ý.

Ví dụ như vừa rồi, điểm “ủng hộ” tăng vèo vèo khi hắn ra lệnh, chứng tỏ những người đó thật sự ủng hộ hắn.
Còn ai không tăng? Có khi chính là phe Chu gia.

Nghĩ vậy, Trần Vân Châu liếc nhìn Vương bộ đầu, trong lòng thầm gật đầu:

Tên này có vẻ không phải tay trong của Chu gia, có thể tin được phần nào.

Nghĩ đến đây, hắn bèn bổ sung thêm một câu:

“Dẫn người phong tỏa toàn bộ tài sản có giá trị trong nhà Chu gia, mang hết về huyện nha. Đợi thẩm tra xong, nếu những vật đó không có ai đứng ra nhận là chủ, liền nhập kho huyện nha. Ưu tiên dùng làm bổng lộc cho quan sai trong nha môn.”

Lời vừa dứt, điểm ủng hộ lập tức “cọ cọ cọ” mà tăng ào ào — một phát nhảy vọt tận 16 điểm!

Trần Vân Châu bất ngờ, đồng thời cũng mở khóa được một tính năng mới của hệ thống.

Hắn lập tức đoán ra — chắc chắn trong số nha sai ở đây, có hơn mười người không liên quan đến Chu gia. Còn cụ thể là ai thì chưa rõ, nhưng Vương bộ đầu chắc chắn biết. Chờ lát nữa xem hắn điểm danh là biết ngay.

Quả nhiên, Vương bộ đầu không làm hắn thất vọng. Hắn chọn ra mười tám người để dẫn quân xuất phát, ai nấy mặt mày hớn hở, tinh thần phơi phới, nhiệt huyết bốc cao.

Riêng Lý Tam, người không được chọn, thì dù cố cười, nụ cười còn méo hơn khóc.

Biểu hiện này đã gián tiếp xác nhận suy đoán của Trần Vân Châu.

Hắn không nói ra, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi lại tên và mặt của mười tám người vừa được chọn, tạm thời đưa họ vào danh sách “có tiềm năng phát triển”. Sau này nếu những người đó vừa có phẩm hạnh, vừa có năng lực, thì có thể cân nhắc bồi dưỡng thành thân tín của mình.

Sau khi Vương bộ đầu dẫn quân rời đi, Trịnh Thâm mới tiến lên hỏi:

“Trần đại nhân, nếu ngày mai mới thẩm vấn tiếp, vậy hôm nay có nên tạm thời nhốt bốn người Chu gia và Khúc bà tử vào đại lao?”

Trần Vân Châu gật đầu cười:

“Tất nhiên, nghe theo Trịnh đại nhân sắp xếp.”

Trịnh Thâm lập tức sai người trói bốn tên kia lại, giải thẳng vào nhà lao.

Sau đó, ông ta quay sang mời Trần Vân Châu:

“Trần đại nhân từ kinh thành đến đây, đường xa vất vả. Hôm nay, để hạ quan làm chủ, mời ngài dùng bữa rượu, tiện thể vừa ăn vừa bàn chuyện tình hình ở Lư Dương. Ý ngài thế nào?”

Trần Vân Châu cúi đầu nhìn túi tiền lép xẹp, trong bụng thầm nghĩ:
Túi còn sạch hơn mặt, có người mời ăn thì ngại gì không ăn.

Hơn nữa, giao thiệp xã giao kiểu này là điều không thể tránh, lại còn giúp thăm dò thế lực trong phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play