Đối mặt với tiếng kêu oan thảm thiết và cầu xin không dứt, Kha Cửu vẫn giữ đúng lời Trần Vân Châu căn dặn:
“Quốc có quốc pháp, nhà có gia quy. Mấy người các ngươi chỉ vì nóng vội mà không chịu nói lý lẽ. Gần đây không phải chỉ một, mà là hàng trăm người đến quỳ lạy trước nha môn, ép buộc Trần đại nhân phải ra mặt!
Trần đại nhân mấy ngày nay vì chuyện mua lương thực giá rẻ, vì tìm giống cây trồng phù hợp, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ. Vậy mà các ngươi lại đối xử với đại nhân như thế nào?”
Kha Cửu nói đến đây, giọng đanh thép.
“Hạt giống cho vay lãi suất thấp vốn không thuộc trách nhiệm của nha môn. Là Trần đại nhân thấy các ngươi đáng thương mới chủ động ra tay giúp đỡ. Vậy mà kết quả lại nuôi ra một đám sói mắt trắng. Mọi người nói xem, có nên tiếp tục cho những người này mượn giống không?”
Lời vừa dứt, dân chúng đồng loạt hô to, như một làn sóng:
“Không cho! Trần đại nhân, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi không nên nghi ngờ quan phủ, bị những kẻ tiểu nhân dụ dỗ, suýt chút nữa còn va chạm đến ngài. Thật sự xin lỗi!”
“Đại nhân, thực sự xin lỗi! Từ nay về sau chúng tôi nhất định không nghe lời mấy kẻ nịnh hót đó nữa, chúng tôi tin vào quan phủ!”
Theo từng tiếng xin lỗi vang lên, bảng điểm hệ thống ủng hộ trong đầu Trần Vân Châu liên tục nhảy vọt: 【+1】, 【+2】, 【+3】...
Chỉ trong chốc lát, hắn đã thu về đủ một vạn điểm ủng hộ.
Hắn khẽ nhướng mày.
Thì ra khiến họ cảm thấy áy náy rồi lại nhận được sự công nhận và khâm phục của họ, thì giá trị ủng hộ thu được càng nhiều hơn.
Cảm ơn Nhiễm Khuê và đồng bọn đã phối hợp diễn xuất.
Trần Vân Châu cực kỳ hài lòng. Tưởng đâu hôm nay đến đây là kết thúc, ai ngờ đột nhiên một bà lão lao ra, giật con dao bên hông một nha dịch, hai tay run rẩy giơ lên, đặt ngang cổ mình:
“Lão thân không sống nổi nữa! Hôm nay ta rước họa về cho nhà, về sau đến cả lương thực cũng không mượn được, đều tại ta sai, ta không còn mặt mũi nào quay về gặp con cháu... Ta...”
Kha Cửu hoảng hốt định xông tới giành lấy con dao, nhưng thấy bà lão run rẩy như sắp gục xuống, lại sợ làm hỏng việc, vội quay đầu nhìn Trần Vân Châu xin chỉ thị.
Trần Vân Châu lạnh nhạt cười khẩy, mắt không dao động:
“Tất cả lui lại. Bà ta muốn chết thì cứ để chết. Ở đây có mấy ngàn người làm chứng, bà ta tự tìm đến cái chết, không liên quan gì đến ai khác. Có ai biết bà ta ở thôn nào không? Cử người báo tin cho nhà bà ta tới nhặt xác.”
Lấy cái chết ra ép người à? Trần Vân Châu không dễ bị lừa bởi chiêu trò đó.
Không cho nhóm người già phụ nữ và trẻ em này mượn lương là quyết định của hắn.
Những người này kéo đến gây náo loạn, khiến Trịnh Thâm khốn đốn, suýt gây bạo động trước nha môn. Nếu hôm nay xử nhẹ, chẳng khác nào cổ vũ người dân mỗi lần bất mãn là lại kéo nhau đến gây chuyện?
Nếu không phải nhìn thấy họ già yếu, sức cùng lực kiệt, dáng vẻ như gió thổi là bay, hắn đã sớm thưởng cho mỗi người mấy bản tử rồi.
Giờ chỉ không cho mượn lương đã là khoan dung lắm rồi.
Bà lão cứng người, không ngờ ngay cả dùng cái chết để ép cũng không thể lay chuyển Trần Vân Châu.
Không dùng cứng được, bà ta lại đổi sang mềm mỏng, ôm dao khóc nức nở:
“Đại nhân! Xin tha cho lão thân! Lão thân biết sai rồi! Ngài đại nhân có lòng bao dung, xin cho lão một cơ hội nữa, cầu xin ngài...”
Trần Vân Châu chẳng thèm dây dưa, quay sang hỏi thư lại:
“Nhà bà ta ở đâu?”
“Phái người đến bắt hết con trai bà ta về đây, thưởng mỗi đứa mười bản tử. Người trẻ khỏe có tay có chân, có oan thì tự đi kiện, có tình thì tự đến nói. Sai cha mẹ già yếu đến gây chuyện thay mình, đó là bất hiếu! Hôm nay quan phủ sẽ dạy các ngươi cách dạy con.”
Dứt lời, hắn quét mắt nhìn xung quanh:
“Còn ai không phục?”
Đám người già yếu kia vội vàng lắc đầu như trống bỏi, ngoan như chim cút, chẳng ai dám nảy sinh ý định khác.
Dân chúng còn lại cũng xanh mặt, trong lòng còn run lẩy bẩy. Cũng may hôm nay Trần đại nhân không truy cứu họ, bằng không sợ là không ai về được nguyên vẹn.
Mọi người ngầm quyết định trong lòng: từ nay về sau, bất kể ai nói gì, cũng tuyệt đối không nghi ngờ quan phủ, càng không dám nghi ngờ Trần đại nhân. Bà lão kia chính là ví dụ nhãn tiền.
Sau trận náo động này, mọi người đều hiểu rõ: Trần đại nhân tuy tuổi còn trẻ, nhưng không phải hạng dễ dãi hay mềm lòng. Ai nấy đều sinh lòng kính sợ, không dám nấn ná thêm, vội vàng cúi đầu cảm ơn rồi rút lui nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, hơn ngàn người trước nha môn đã tan hết.
Trần Vân Châu xoay người chuẩn bị trở về, thì bỗng có một giọng nam ôn hòa, mang theo tiếng cười vang lên:
“Trần đại nhân, xin dừng bước!”
Trần Vân Châu quay đầu nhìn, thấy cách đó không xa có năm người đàn ông mặc cẩm y, đầu đội mũ khảm chỉ vàng, dáng vẻ phúc hậu, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hắn nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng đã đoán ra thân phận đối phương.
“Có chuyện gì?”
Một người trong số đó bước lên chắp tay:
“Tại hạ Lương Côn. Vị này là Nhiễm Khuê…”
Quả nhiên là đám người này.
Chắc chắn vừa rồi bọn họ núp đâu đó gần nha môn, hóng chuyện rồi ngồi chờ xem mình mất mặt đây mà.
Trần Vân Châu sắc mặt lãnh đạm, vẫn chỉ nói đúng hai chữ:
“Có việc?”
Trương viên ngoại – tính tình bốc đồng – suýt nữa không nhịn nổi, hậm hực lên tiếng:
“Chúng ta có chuyện làm ăn muốn bàn với ngài.”
Nhiễm Khuê vội vàng phụ họa:
“Trần đại nhân, mời đi chỗ khác nói chuyện, vào nha môn ngồi một lát?”
Trần Vân Châu lười ứng phó, từ chối thẳng:
“Không cần. Có gì thì nói ngay ở đây.”
Mặc dù dân chúng đã giải tán gần hết, nhưng vẫn có vài người đi ngang qua chầm chậm, mắt thì cứ liếc liếc bên này.
Chắc mấy người này còn sĩ diện, không muốn bị người khác biết chuyện.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
Trần Vân Châu thấy thế cũng chẳng buồn kéo dài, lười nhác nói:
“Nếu không tiện nói thì khỏi đi.”
Dứt lời liền xoay người định trở về nha môn.
Nhiễm Khuê và mấy người còn lại chẳng màng thể diện nữa, vội vàng gọi giật lại:
“Trần đại nhân! Được được, tiện, rất tiện! Phiền ngài chờ một chút, nghe chúng tôi nói vài câu thôi!”
Trần Vân Châu dừng bước, liếc xéo bọn họ, mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nhiễm Khuê bước lên cười nịnh:
“Là thế này, nghe nói quan phủ sắp mua lương thực… Sao phải đi xa mua làm gì cho mất công? Chúng tôi trong tay có sẵn một ít, đảm bảo hạt nào ra hạt nấy, chất lượng khỏi chê. Trần đại nhân nếu cần, chúng tôi nguyện giúp đại nhân chia sẻ khó khăn, góp chút sức mọn.”
Nghe mà buồn cười thật.
Rõ ràng là mấy tên ôm hàng tồn sắp mốc meo, vậy mà mở miệng ra là “chia sẻ khó khăn”, còn bôi vàng lên mặt không biết xấu hổ.
Trần Vân Châu cười nhạt nhìn cả đám năm người:
“Bao nhiêu tiền một đấu?”
Nếu bọn họ chịu lỗ để bán rẻ thì mình cũng không ngại thu vào. Dù gì thì cũng là mua, mua ở đâu chả được?
Nhiễm Khuê giơ ba ngón tay:
“Ngài là quan phụ mẫu, tất nhiên phải được giá ưu đãi. Một đấu… 150 văn, thấy sao?”
Trần Vân Châu bật cười:
“Sao không nói ngược lại nhỉ? Ta bán cho các ngươi còn đúng hơn đấy. Thôi thế này, ta ra giá, các ngươi đặt cọc trước, ta giao hàng trong 5 ngày, thế nào?”
Nghe xong, cả đám mặt đần ra như thể Trần Vân Châu bị điên.
Còn tưởng hắn dễ dụ lắm chắc? Giờ này mà còn tính bán giá cắt cổ cho hắn, tưởng trên mặt hắn có ba chữ “vung tiền ngu ngốc” à?
Nhiễm Khuê với Lương viên ngoại liếc nhau, vội vã đổi giọng:
“Vậy 120 văn được không? À, không không, 100 văn! Một trăm, cực kỳ ưu đãi!”
Trần Vân Châu chẳng buồn đôi co:
“Giá cuối cùng – 30 văn một đấu!”
Khụ khụ khụ!
Nhiễm Khuê sặc luôn tại chỗ, ho muốn nghẹt thở.
Mấy người còn lại mặt cũng tái xanh, 30 văn?! Đùa à? Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ai mà mua được gạo giá đó ở Lư Dương?
Nhiễm Khuê nén ho, cười gượng:
“Trần đại nhân đúng là biết đùa, giá này… thấp quá. 70 văn được chứ? Ngài cũng biết, chúng tôi mà bán giá đó là lỗ nặng luôn rồi…”
Lương viên ngoại cũng chen vào:
“Trần đại nhân, ngài phái người đi Khánh Xuyên mua, giá tuy cũng tầm đó, nhưng còn phải tính phí vận chuyển, thuê người, hao tổn dọc đường… Tính ra cũng phải hơn trăm văn một đấu. Chúng tôi bán 70 văn coi như là hợp lý nhất rồi.”
Ngỡ đâu Trần Vân Châu sẽ xuôi, ai dè hắn vẫn thẳng thừng từ chối:
“30 văn. Thêm nửa đồng ta cũng không thèm mua của các ngươi.”
“Ngài… ngài cố tình chơi khó bọn ta!” Trương viên ngoại nóng nảy, suýt nữa nổi đóa, nhưng lại nhớ ra mình đang đứng trước mặt một vị quan không dễ chọc, vội đổi giọng hòa hoãn:
“Trần đại nhân, cần gì phải cứng rắn như vậy? Nếu không phải muốn giúp đỡ, chúng tôi cũng không chịu lỗ đến mức này…”
Trần Vân Châu chẳng buồn nghe nữa:
“Không có lời thì tự mà giữ lấy.”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Đám người phía sau vẫn cố níu kéo:
“Trần đại nhân, ngài nghĩ kỹ lại đi, đi Khánh Xuyên tốn kém lắm. Mua của chúng tôi rẻ hơn, tiện hơn. Ngài đừng vì một chút kiêu khí mà phí tiền của a!”
Trần Vân Châu trong bụng cười khẩy.
Một lũ ếch ngồi đáy giếng.
Chúng nó tưởng thật sự mình sẽ tổ chức dân chúng đi Khánh Xuyên mua gạo? Nghĩ lại coi, bao nhiêu người như thế, toàn dân thường chưa qua huấn luyện, chưa kể dễ bị trà trộn bởi thành phần nguy hiểm. Rồi cả tiền thuê xe, ăn uống dọc đường… Hắn mà làm vậy, chẳng phải đầu óc hỏng rồi sao?
Nếu thật sự muốn mua, cần gì phải nhờ tới dân chúng? Kéo đám bá tánh đi, không phải càng thêm phiền?
Kế “tổ chức bá tánh tự mua gạo” chỉ là chiêu tạm thời để ổn định dân tâm, câu giờ thôi.
Thêm hai hôm nữa, tự khắc sẽ có đoàn xe lương vận chuyển ào ào đến, cần gì hắn đích thân vất vả?
Nhiễm Khuê năm người nhìn theo bóng lưng Trần Vân Châu, vừa tức vừa giận mà không làm gì được.
Về đến tửu lâu, Trương viên ngoại tức đến nỗi cầm cái ly ném luôn.
Nhiễm Khuê hoảng hốt nhào tới ngăn:
“Trương huynh đừng! Cái ly đó ba văn tiền lận!”
Trương viên ngoại giận đến run cả người, chỉ tay vào hắn:
“Lúc nào rồi còn tiếc ba văn!”
Nhiễm Khuê rón rén giật lại cái ly, đặt xuống bàn, rồi đỡ ông ta ngồi xuống ghế:
“Nổi giận là đập đồ, đập đồ lại mất tiền. Ta giận thì giận, nhưng không dại gì chơi trò hại ví.”
Trương viên ngoại không thèm để ý đến tên này, quay sang Lương viên ngoại:
“Giờ làm sao? Ngồi chờ thối gạo chắc?”
Lương viên ngoại nheo mắt suy nghĩ:
“Mai giảm giá đi.”
Không giảm thì mấy bao thóc mục đó vẫn nằm trong tay, chả khác nào ngồi trên đống lửa. Giờ chỉ có nước đẩy nhanh cho nó ra hàng.
Trần viên ngoại thì đau lòng gần chết:
“Vậy hạ giá bao nhiêu?”
Lương viên ngoại tính toán:
“150 văn một đấu. Tuy vẫn hơi cao, nhưng cũng không chênh lệch lắm với chi phí nếu thật sự đi Khánh Xuyên. Nhưng chỉ một nhà giảm, các nhà còn lại giữ nguyên giá. Như vậy dân chúng sẽ đổ xô đến mua sợ hết hàng, những nhà khác được đà giữ giá, sau đó họ sẽ nghĩ chúng ta sắp cạn hàng, vội vã mua trước.”
Mấy người còn lại nghe xong thì mắt sáng lên.
Lương viên ngoại nói tiếp:
“Năm nhà chúng ta ký khế ước, chia đều lợi nhuận, không ai bị thiệt.”
Cả nhóm gật đầu, lập tức ký kết.
Sáng hôm sau, tiệm gạo nhà họ Nhiễm hạ giá đầu tiên. Tiểu nhị ra sức hô hào, khiến không ít dân chúng tò mò kéo tới.
Hôm qua còn hơn 300 văn, hôm nay tụt xuống còn 150 văn một đấu.
Tuy vẫn đắt hơn mười hôm trước, nhưng dù sao cũng giảm mạnh rồi, nhiều người bắt đầu do dự.
Tiểu nhị liến thoắng dụ dỗ:
“Giá này là rẻ nhất trong huyện rồi! Nếu hôm nay không mua, vài hôm nữa bán hết, muốn mua cũng chẳng còn!”
Một số người tai mềm đã bắt đầu lung lay.
Đúng lúc này, có tiếng hô lớn từ đầu phố:
“Có xe lương đến! Ngoài cổng thành kìa, rất nhiều xe chở lương, chắc là quan phủ từ Khánh Xuyên chở về!”
Nghe vậy, đám người đang do dự lập tức quay đầu chạy như ong vỡ tổ.
Tiểu nhị nhìn mà héo luôn:
“Chết cha! Mau đi báo lão gia!”
Hôm nay, huyện Lư Dương phá lệ náo nhiệt.
Từ giữa trưa trở đi, không biết từ đâu lục tục kéo đến từng đoàn xe ngựa. Mỗi chiếc xe đều chất đầy bao tải cao ngất, trông thôi đã thấy nặng trĩu. Đám ngựa kéo xe đều rướn hết cổ, giương gân trợn mắt mà kéo, thở phì phò như trâu cày ruộng nước.
Một đoàn đi qua, chưa kịp lắng bụi thì đoàn kế tiếp lại lăn bánh vào huyện.
Dân trong huyện nghe tin bèn ùn ùn kéo ra phố xem náo nhiệt. Có người bưng bát cơm đang ăn dở cũng cầm theo mà chạy ra, sợ không kịp nhìn.
“Nhiều xe thế kia, đều chở lương thực à?” – một ông già chống gậy chen lên trước hỏi.