Trần Vân Châu gật đầu: “Chắc là vậy. Chỉ là đang đánh với chúng ta thì hỏa lực lại quay sang nhắm trúng Hàn Tử Khôn, ta thấy có chút kỳ lạ. Ta ngược lại còn mong hắn đừng chết, dù sao hắn là phúc tinh của chúng ta mà.”
Chuyện hắn lần lượt chiếm được Hưng Viễn, Nghi Châu, Định Châu, rồi đến Nhân Châu, không thể không nhắc đến “công lao” của Hàn Tử Khôn. Nếu ban cho hắn giải thưởng “Trợ công xuất sắc nhất”, cũng chẳng hề quá đáng.
Lâm Khâm Hoài phân tích: “Trong thời gian ngắn, bọn họ chắc khó mà chiếm được Lộc Châu. Tuy binh lực của Lộc Châu không bằng quân triều đình, nhưng lại chiếm ưu thế địa lợi. Hơn nữa hiện giờ quân Cát gia đang nắm giữ ba châu, Kiều Châu vị trí lại khá bất lợi. Nếu mất luôn Lộc Châu, Ngô Châu chẳng khác nào một hòn đảo cô lập, điều này cực kỳ bất lợi với Cát Trấn Giang. Cho nên hắn nhất định sẽ tìm mọi cách giữ lấy Lộc Châu.”
Trần Vân Châu gật đầu: “Lâm thúc nói có lý. Vậy lần này đến lượt chúng ta đứng bên xem kịch rồi.”
Nghĩ thôi cũng thấy vui.
Lần trước triều đình phân quân tấn công Khánh Xuyên Quân và Cung Hâm, hắn còn có thể đoán trước được. Nghe đâu Cung Hâm từng sai người đi cầu viện Cát Trấn Giang, nhưng Cát Trấn Giang không đồng ý, hiển nhiên là muốn triều đình và Cung Hâm đấu đến lưỡng bại câu thương.
Tiếc rằng tính toán của hắn thất bại, lửa cuối cùng lại bén sang chính mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play