Tề Hổ mừng rỡ như điên, quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái “bốp bốp bốp” vang rền:
“Nguyện ý! Tiểu nhân nguyện ý! Đa tạ lão gia! Tiểu nhân nhất định sẽ hết lòng vì lão gia, quyết không phụ sự bồi dưỡng của người!”
Tề Hạng Minh cúi người đỡ hắn lên, mỉm cười:
“Còn gọi lão gia? Sau này phải sửa miệng rồi.”
Tề Hổ cười ngoác đến tận mang tai, hưng phấn đứng dậy, há miệng hét to:
“Nghĩa phụ! Hài nhi bái kiến nghĩa phụ!”
Tề Hạng Minh cười ha hả:
“Được! Tốt! Tề Hạng Minh ta nay lại có một đứa con trai, mà còn là đứa con có tiền đồ như thế! Đây đúng là chuyện đại hỷ, quản gia đâu?”
Quản gia đứng ngoài vội vàng chạy vào, vừa kính cẩn vừa hâm mộ liếc Tề Hổ:
“Chúc mừng lão gia! Chúc mừng lão gia!”
Tề Hạng Minh tâm tình đang rất tốt, nói lớn:
“Thông báo toàn phủ, từ nay Tề Hổ chính là thiếu gia! Cho hắn dọn vào Tứ Thông viện, bố trí thêm vài người lanh lợi hầu hạ.”
Quản gia cúi đầu đáp: “Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Chỉ chốc lát sau, tin Tề Hổ một bước lên trời thành chủ tử đã lan khắp phủ. Nếu không vì còn đang để tang cho Tề Cương, e là quản gia đã cho treo đèn kết hoa, ăn mừng linh đình.
Không khí u ám mấy hôm nay trong phủ nhờ vậy cũng dịu đi ít nhiều.
Nhưng chưa vui được bao lâu, quản gia lại nhận được tin mới, hấp tấp chạy vào bẩm báo:
“Lão gia! Bên phủ tri phủ có người đến mời ngài qua một chuyến. Nói là Dương đại nhân có chuyện gấp muốn gặp. Tiểu nhân sai người đi nghe ngóng, nghe nói chưa đến nửa canh giờ trước, có nhóm nha dịch khiêng một cái thi thể vào nha môn, dẫn đầu hình như là người của Trần tri huyện. Còn lại thì mặt lạ cả.”
Tề Hạng Minh và Tề Hổ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Tề Hổ vui vẻ nói:
“Nghĩa phụ, chắc chắn là thi thể Trần Vân Châu rồi! Người của huyện nha Lư Dương mang xác hắn đến cáo trạng trước mặt Dương Bách Xuyên, chắc ông ta muốn hỏi tội nghĩa phụ. Nếu ngài không muốn đi, thì cứ cáo ốm ở nhà là xong.”
Tề Hạng Minh lại cười ha hả:
“Đi chứ, sao lại không đi? Tin vui thế này, sao ta có thể vắng mặt? Ta phải tận mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Dương Bách Xuyên, cho hắn biết: đụng đến Tề Hạng Minh ta thì kết cục như thế nào!”
Dù Dương Bách Xuyên có nghi ngờ thì sao chứ? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ, hắn cũng chẳng làm gì nổi ta!
Tề Hổ hăng hái cổ vũ:
“Nghĩa phụ anh minh! Chắc giờ Dương Bách Xuyên đang run rẩy cầu xin nghĩa phụ tha mạng ấy chứ!”
Quả thật không sai, quan trường mà, ai chẳng là cáo già.
Tề Hạng Minh vuốt áo choàng tím lộng lẫy, phủi nhẹ tay áo, mỉm cười rạng rỡ:
“Đi thôi, Tề Hổ, theo nghĩa phụ đi xem trò hay.”
“Dạ!” – Tề Hổ hô lớn, ra lệnh chuẩn bị xe.
Cha con mới kết nghĩa xong, phơi phới ra nha môn, khí thế không ai sánh bằng.
Vừa bước vào, đã thấy Dương Bách Xuyên đứng đó, mặt mày nhăn như bánh bao hấp. Thấy Tề Hạng Minh, hai lông mày ông ta gần như dính vào nhau thành chữ “xuyên”.
Tề Hạng Minh đắc ý nghĩ thầm: Bây giờ đã thấy nhức đầu rồi à? Mới chỉ bắt đầu thôi!
Ngày ông ta mới tới Khánh Xuyên, hắn vốn chẳng làm khó gì, nghĩ đôi bên nước giếng không phạm nước sông, ai dè hắn lại ngáng chân sau lưng, còn cho người nhân lúc mình ra ngoài thành mà giết chết con trai hắn!
Khoản nợ máu này, sớm muộn gì cũng phải đòi!
Mắt lóe lên tia độc ác, ngoài mặt hắn vẫn nhã nhặn chắp tay:
“Hạ quan bái kiến Dương đại nhân. Không biết có chuyện gì mà đại nhân mời gấp? Nhìn sắc mặt đại nhân không được tốt, chẳng hay gặp chuyện khó xử gì?”
Dương Bách Xuyên nhíu mày nhìn hắn, môi mấp máy như muốn nói lại thôi.
Biểu hiện đó rơi vào mắt Tề Hạng Minh, lại càng khiến hắn đắc ý: Xem ra tên này đúng là sợ thật rồi!
Vẫn giữ vẻ quan tâm “giả trân”, hắn nói:
“Đại nhân, ngài và hạ quan là cộng sự, có gì cứ nói đừng ngại.”
Dương Bách Xuyên thở dài:
“Tề đại nhân, mời theo ta.”
Dẫn hắn đến một gian phòng riêng, nơi đặt thi thể.
Tề Hạng Minh vừa bước tới cửa đã thấy trong phòng có một cái xác được phủ vải trắng. Dù đang là mùa xuân, nhưng vẫn có mùi hôi nhàn nhạt bay ra – rõ ràng xác đã để ba, bốn ngày.
Chuẩn thời gian Trần Vân Châu chết rồi! – hắn hả hê nghĩ, mặt vẫn giả vờ tiếc thương:
“Dương đại nhân, xin nén đau thương. Trần đại nhân đúng là tài hoa trời phú, không ngờ lại mất sớm như vậy, thật sự là trời ghen với người tài…”
Bộ dạng hắn đau buồn đến mức không biết ai chết – người nhà hay bản thân.
Dương Bách Xuyên ngơ ngác nhìn hắn:
“Tề đại nhân, ngài hiểu lầm gì sao?”
Tề Hạng Minh lúc này mừng đến phát ngốc, vẫn giả mù sa mưa lau khóe mắt:
“Hạ quan chỉ nghe nói người của Trần đại nhân đưa một xác đến phủ nha, thấy thần sắc bọn họ có vẻ kỳ quặc nên mới nghĩ linh tinh…”
Dương Bách Xuyên sắc mặt lạnh đi, giọng nói sắc như dao:
“Không hoàn toàn là hiểu lầm. Có người thực sự muốn lấy mạng Trần đại nhân. Đáng tiếc, Trần đại nhân mệnh lớn, thoát chết trong gang tấc. Kẻ nằm đây – là hung thủ ám sát ông ấy!”
Tề Hạng Minh sững người như bị dội nước đá. Hắn quay ngoắt sang Tề Hổ, giận tím mặt. Không phải nói xong việc rồi sao? Sao lại thành ra thế này?
Tề Hổ bối rối cúi đầu, không dám nhìn.
Tề Hạng Minh nuốt cục tức, vờ chính nghĩa ngút trời:
“Kẻ nào to gan dám mưu sát quan viên triều đình, nhất định phải nghiêm tra nghiêm trị!”
Dương Bách Xuyên cười như không cười:
“Tề đại nhân cũng nghĩ vậy à?”
“Đương nhiên! Nếu không, còn đâu uy nghiêm của quan phủ nữa?”
“Vậy thì tốt!” – Dương Bách Xuyên phất tay.
Tiết bộ đầu từ ngoài xông vào, lập tức bắt lấy Tề Hổ.
Tề Hổ vùng vẫy gào lên:
“Các ngươi làm gì? Buông ra! Nghĩa phụ cứu con!”
Tề Hạng Minh nổi giận quát:
“Dương đại nhân! Ngài làm trò gì thế?”
Dương Bách Xuyên ra hiệu, nha dịch đưa hai người lên:
“Đây là Chu Xương và Chu Đàn – người của Tề Hổ. Hai ngày trước họ lên Đông Phong trại dò hỏi tình hình ám sát Trần đại nhân. Có nhân chứng là nha dịch Lư Dương đi cùng, và đây là bức thư Tề Hổ viết cho Hoàng Nham – người trực tiếp gây án. Tề đại nhân, ngài nói sao?”
Tề Hạng Minh nhìn thấy giấy trắng mực đen, đầu óc xoay vòng cực nhanh. Trong nháy mắt, hắn đổi thái độ, trừng mắt quát Tề Hổ:
“Ngươi to gan! Dám mưu hại mệnh quan triều đình! Cương nhi chết không liên quan Trần đại nhân, ngươi sao lại hành xử hồ đồ như vậy?!”
Tề Hổ ngơ ngác, ánh mắt mong đợi dần tắt lịm. Hắn hiểu rồi – lão gia muốn vứt bỏ hắn để giữ mình.
Không do dự nữa, Tề Hổ quỳ xuống, ôm hết tội danh:
“Lão gia không sai! Là tiểu nhân làm! Tiểu nhân chỉ muốn báo thù cho công tử, đáng tiếc nhân thủ có hạn, chỉ mời được đám thổ phỉ hạng bét, để Trần Vân Châu thoát chết… Hôm nay không thể báo thù, tiểu nhân sống cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.”
Dứt lời, hắn bất ngờ lao đầu vào cột nhà, chết ngay tại chỗ.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người kịp phản ứng thì hắn đã nằm bất động trên đất.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh:
“Thật là tiện nghi cho hắn!”
Tề Hạng Minh mặt mày xám ngoét, thở dài:
“Tất cả là lỗi của hạ quan. Gia môn bất hạnh, thuộc hạ vô kỷ luật. Hạ quan sẽ lập tức viết tấu xin cáo quan, từ chức thông phán Khánh Xuyên…”
Dương Bách Xuyên thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra: Tề Hạng Minh đây là giở trò “lùi một bước tiến ba bước”, giả bộ đạo đức làm màu thôi, chứ làm gì có chuyện thực lòng muốn từ quan!
Nhưng một khi lời đã nói ra, dẫu không phải do hắn trực tiếp mở miệng, thì cũng là cái cớ quá tốt.
Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài miệng thì khách sáo nói:
“Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Tề đại nhân, Tề đại nhân đâu cần tự ôm vào người mình. Chủ mưu đã đền tội, thôi thì bỏ qua đi.”
Nói thì nhẹ như gió thoảng, nhưng vừa về đến thư phòng, Dương đại nhân lập tức thức trắng đêm, lật lại toàn bộ chứng cứ đã thu thập suốt mấy ngày thẩm tra: từ chuyện Tề Cương phạm án, đến vụ Tề Hổ cho người ám sát quan viên triều đình – tất cả được tổng hợp chỉnh tề, rồi gửi một mạch trình lên trên.
Kèm theo bản báo cáo là một bức thư văn phong vừa thẳng thắn vừa đầy tình cảm, trong đó Dương Bách Xuyên bày tỏ: Khánh Xuyên Thông phán Tề Hạng Minh vì dạy con không nghiêm, mười ngày mà hai đứa con nối tiếp phạm tội, tự thấy không còn mặt mũi nhìn dân Khánh Xuyên, đã quyết ý từ quan, khẩn cầu triều đình chuẩn tấu.
Hắn muốn từ quan chứ gì? Ta giúp một tay, tiễn luôn cho tiện!
Để thúc đẩy triều đình nhanh chóng phê chuẩn đơn từ quan của Tề Hạng Minh, Dương đại nhân còn đích thân viết thư gửi bạn cũ ở kinh thành nhờ đẩy nhanh quá trình.
Chờ Tề Hạng Minh không còn chức quan trong người, Dương đại nhân sẽ thong thả lần mò tra cho ra gốc rễ hắn.
Tề Hạng Minh thì đâu biết, một câu nói qua loa lấy lệ của mình lại bị Dương Bách Xuyên coi là lời thề sắt son, còn âm thầm “đốt lửa tiễn đường” cho nhanh.
Hắn mặt nặng như chì về phủ nha, về tới nhà, quản gia đã vội chạy ra đón, thấy Tề Hạng Minh cả người tỏa ra khí áp thấp như trời sắp mưa, lại chỉ có một mình hắn, thì rất kinh ngạc:
“Lão gia… đã xảy ra chuyện gì? Tề Hổ công tử đâu?”
Tề Hạng Minh một chân đá tung cửa lớn, hầm hầm đi vào phủ, vừa đi vừa giận dữ quát lớn:
“Bảo lũ dưới tay dừng hết cho ta! Từ giờ đừng có gây chuyện nữa, đứa nào còn dám quậy, ta lột da!”
Quản gia sợ đến không dám thở mạnh, lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Một lúc sau, Tề Hạng Minh nhắm mắt lại, giọng khàn khàn ra lệnh:
“An bài người tới nha môn nhặt xác Tề Hổ, phòng tài vụ lĩnh một trăm lượng bạc, lo hậu sự cho tử tế.”
Quản gia há hốc miệng, lòng đầy tiếc nuối:
Công tử cuối cùng vẫn không phải mệnh phú quý a…
Bốn ngày sau, Trần Vân Châu mới biết chuyện.
Dương Bách Xuyên ra tay như sấm sét, rất nhanh đã kết án và lưu đày đám nữ tử bị hại. Tiết Kiếm dẫn người áp giải họ đến Lư Dương, nhân tiện cũng kể cho Trần Vân Châu nghe toàn bộ chuyện gần đây ở Khánh Xuyên, còn mang theo một bức thư của Dương đại nhân.
Trần Vân Châu đọc một lèo như gió lướt, rồi vỗ bàn khen:
“Dương đại nhân đúng là người tốt thật đấy! Tề Hạng Minh muốn từ quan, ngài ấy liền nghĩa khí vung tay giúp ngay!”
Tiết Kiếm buồn cười:
“Cũng không hẳn đâu. Trần đại nhân, ngài chưa biết đấy, đại nhân nhà ta khi điều tra án của Tề Cương đã phát hiện ra nhiều điểm đáng nghi. Trang viên kia bề ngoài là nơi hắn chơi bời, thực chất lại là nơi đón tiếp không ít thân sĩ, quan viên Khánh Xuyên. Đại nhân nghi ngờ, phía sau có bóng dáng Tề Hạng Minh sắp đặt, bố trí. Phụ tử nhà này lợi dụng các nữ tử để kéo bè kéo cánh, tạo ra một mạng lưới quan hệ phức tạp. Một đám người thắt chặt với nhau như dây thừng, Dương đại nhân muốn động vào cũng bị vướng.”
Trần Vân Châu gật đầu. Ở đâu cũng thế thôi, địa phương nào mà chả có nhóm lợi ích? Dương Bách Xuyên là người nơi khác, lại dám đến phá bát cơm của họ, thì chỉ còn cách từ từ tính kế, chia nhỏ mà đánh.
“Dương đại nhân thật là vất vả!”
Cái cảm giác “trời sập đã có người cao chống đỡ” này đúng là tuyệt vời!
Chuyện chính phát sinh ở Khánh Xuyên, ảnh hưởng đến Lư Dương không nhiều. Trần Vân Châu chỉ cần quản lý tốt địa bàn mình, không kéo chân sau của Dương đại nhân là được rồi.
Hắn càng thấy hứng thú là chuyện Tề Hổ:
“Buổi sáng nhận làm nghĩa tử, buổi chiều đã chết? Quá trùng hợp rồi!”
Tiết Kiếm nhịn cười:
“Bên ngoài dân chúng đồn loạn cả lên, nào là Tề Hổ không có phúc, phú quý còn chưa ấm chỗ đã toi mạng. Có người còn bảo Tề Hạng Minh là khắc tử!”
Trần Vân Châu phá lên cười:
“Khắc tử cái gì, ông ta là ‘phí tử’! Mệnh không có con trai, có cũng thành không. Tốt nhất đừng cố đẻ đứa nào nữa, không lại có trò cười mới!”
Nói chuyện xong, Trần Vân Châu giao cho Kha Cửu dẫn người tiếp nhận 44 nữ tử bị lưu đày.
Theo quy định, tội phạm lưu đày khi đến địa phương mới đều phải phục lao dịch. Nhưng nhìn đám cô nương kia người nào người nấy gầy như que củi, gió thổi một cái là bay, nên trước tiên phải lo chỗ ăn chỗ ở cho tử tế, dưỡng sức rồi mới tính tiếp.
Sau khi bàn bạc với Trịnh Thâm, hắn quyết định tạm thời sắp xếp họ ở bên khu đất hoang phía sau nha môn – chỗ này trước kia có thuê dân nghèo dựng lều sống tạm. Giờ trời đã ấm, tuy lều trại đơn sơ nhưng không đến nỗi bị cảm lạnh.
Khi xem danh sách 44 người, Trần Vân Châu tìm thấy Mã Tiểu Vân, nhưng 12 cô gái từng mất tích ở Lư Dương thì hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Hắn hỏi Mã Tiểu Vân, nhưng nàng cũng không rõ. Trần Vân Châu im lặng, trong lòng đã lờ mờ đoán được điều gì đó...