Nghe nói con trai và đám huynh đệ trong sơn trại đều đã chết, lão trại chủ cũng hai mắt tối sầm, mí mắt run lên một cái, trút hơi thở cuối cùng.

Trần Vân Châu thở dài, phân phó Kha Cửu:
“Đi, đưa Lưu Xuân và mấy tên kia vào đây. Hỏi xem trong trại này có mật thất gì không. Đại Lưu, ngươi dẫn người đi từng phòng lục soát, thứ gì đáng tiền thì đừng bỏ sót, đóng gói hết mang về.”

“Rõ!” Đại Lưu dẫn theo vài huynh đệ, bắt đầu từ dãy phòng bên trái lục soát từng căn.

Phòng đầu tiên là gian nhà lớn đặt vài cái giường ghép, là nơi ngủ nghỉ tập thể cho vài tên thổ phỉ. Lục soát kỹ cũng chỉ tìm được hai miếng bạc vụn to bằng đầu ngón tay, một cái vòng bạc nhỏ, thêm vài đồng tiền cũ – chẳng có gì đáng giá.

Nhưng mấy phòng phía sau thì thu hoạch khá hơn.

Phòng đầu tiên đã tìm thấy một cái bùa bình an bằng ngọc màu xanh lam, tiếp theo là nửa pho tượng Phật bằng vàng to bằng nắm tay, hai thỏi bạc vụn và gần nửa rương đồng tiền.

Ngoài ra, sau dãy phòng còn có một kho chứa lương thực. Trong đó chất đầy lúa chưa xay, ước chừng phải đến vài ngàn cân. Trần Vân Châu bật cười – quả nhiên ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, còn loại cướp bóc "hắc ăn hắc" như thế này thì càng kiếm tiền nhanh hơn.

Số của cải này, đủ để bù lại bổng lộc hôm qua hắn bỏ đi.

Nhưng thế vẫn chưa đủ, hắn quay sang hỏi một tên thổ phỉ bị bắt:
“Phòng nào là của trại chủ và nhị đương gia? Trong phòng họ có mật thất không?”

Tên kia chỉ vào hai gian phòng đối xứng nhau: “Bên trái là của đại đương gia, bên phải là nhị đương gia. Có mật thất hay không thì tiểu nhân không rõ, chưa từng được vào phòng họ.”

Trần Vân Châu dẫn đao vào phòng, cẩn thận kiểm tra.

Tuy là đầu lĩnh sơn trại, nhưng vì ở tận trên núi, đồ đạc mang lên khó khăn, nên trong phòng bài trí khá đơn sơ, nhìn một cái là nắm được toàn cảnh.

Hắn nhìn quanh, rồi cầm đao gõ từng món đồ, xem có gì bất thường không.

Hai cha con này làm thổ phỉ bao năm, lại còn cấu kết với Tề Hạng Minh, không lý nào chỉ có từng đó tiền. Cảm giác của hắn bảo là còn có gì đó giấu đi.

Cuối cùng, khi gõ đến cái bàn kê sát tường phía tây, đôi mắt Trần Vân Châu híp lại.

Thoạt nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện chân bàn bên trái hơi nghiêng, độ lệch rất nhỏ, phải quan sát cực kỹ mới thấy được.

Hắn đưa tay nhấc thử cái chân bàn kia – nặng trịch.

Quả nhiên có vấn đề.

Tên lão già cáo già kia lại giấu của cải ngay chỗ rõ ràng như thế, không tìm kỹ thì ai mà chú ý đến?

Trần Vân Châu vung đao, chặt đứt chân bàn – lập tức một đống vàng bạc lăn ra, sáng đến chói mắt. Ngoài vàng và bạc, còn có vài bức thư bị vò nhăn dúm.

Đại Lưu nhìn mà ngẩn người:
“Lão già này đúng là biết giấu. Nhiêu đó tiền, mấy năm qua rốt cuộc cướp bao nhiêu người rồi?”

Trần Vân Châu gật đầu:
“Tìm cái rương đựng hết mang về huyện nha sung công. Các ngươi phát hiện ra chỗ này có công lớn, mỗi người thưởng năm lượng bạc.”

Mấy người Đại Lưu mừng rỡ. Bằng đó bạc cũng gần bằng lương cả năm rồi! Từ khi Trần đại nhân về nhậm chức, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng có hy vọng.

Mọi người vội thu dọn vàng bạc.

Trần Vân Châu mở thư ra xem kỹ, càng đọc càng cười.

Quả nhiên, đây là thư do Tề Hạng Minh viết cho Đông Phong trại, ra lệnh chúng trên đường tìm cách giết hắn.

Hơn nữa, Tề Hạng Minh còn gửi trước một trăm lượng bạc làm “phí đặt cọc”. Nói cách khác, chỗ tiền bất nghĩa hôm nay, có một phần là do Tề Hạng Minh tài trợ. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn càng thấy sảng khoái.

Hắn thu thư, ra khỏi phòng, dặn dò:
“Chúng ta sắp xuống núi, trời tối chắc về được đến Lư Dương. Ngày mai sẽ cho người tới lấy lương thực. Nhưng cần có người ở lại trông chừng. Đại Lưu, Kha Cửu, ai tình nguyện ở lại?”

Cả hai đồng thanh: “Tiểu nhân nguyện ý ở lại!”

Trần Vân Châu đánh giá một hồi rồi gật đầu:
“Để Đại Lưu ở lại. Hắn nhìn trầm ổn, kinh nghiệm hơn. Kha Cửu trẻ người non dạ, dễ bị qua mặt.”

Đại Lưu cười hề hề.

Trần Vân Châu kéo hắn qua dặn riêng:
“Ngươi dẫn theo bốn người ở lại. Ngày kia có người đến thay ca. Hai ngày này phải cẩn thận. Mấy cái xác thì xử lý cho gọn, vết máu rửa sạch, thay quần áo người trong trại. Nếu Tề Hạng Minh phái người tới, cứ nói mọi việc đã làm xong, đại và nhị đương gia sợ quan phủ nên trốn vào sâu trong núi. Nếu chỉ có một hai tên tới mà còn kẹt xỉ không chịu trả tiền, ngươi dọa dẫm chúng đi tìm Dương đại nhân tố cáo, cố mà moi thêm được đồng nào hay đồng nấy. Nhớ chưa? Linh hoạt ứng biến, an toàn là hàng đầu.”

Đại Lưu gật đầu như giã tỏi:
“Đại nhân yên tâm, tiểu nhân hiểu. Có cơ hội moi tiền thì moi, không được thì… chạy!”

Không ngờ Trần Vân Châu còn dặn thêm:
“Nếu chúng trả tiền xong mà còn do dự, các ngươi có thể lén bắt luôn. Có tang vật, nhân chứng đầy đủ. Ta sẽ cho người đến dẫn về Khánh Xuyên, giao Dương đại nhân xử lý.”

Đại Lưu tròn mắt, sửng sốt:
“Còn… còn có thể vậy nữa?”

Trần Vân Châu vỗ vai hắn:
“Không hiểu hả?”

Đại Lưu tỉnh ngộ, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái:
“Hiểu rồi. Không để sót một ngọn cỏ nào, phải moi đến đồng cuối cùng!”

Thấy hắn lĩnh ngộ được tinh thần “vắt chanh không bỏ vỏ”, Trần Vân Châu cũng không nói thêm, dắt theo Kha Cửu, Lưu Xuân và tên thổ phỉ xuống núi trở lại Lư Dương.

Đường về rất suôn sẻ, đến An Dương trấn thì họ thuê được một cỗ xe, hành trình nhẹ nhàng hơn hẳn. Trước khi trời tối đã kịp về đến huyện nha.

Nghe tin bọn họ trở về, Trịnh Thâm vội vàng chạy ra đón, vừa thấy Trần Vân Châu bình an vô sự thì thở phào:
“Về là tốt rồi! Các ngươi đi lâu như vậy mà không có tin tức, bộ đầu Vương còn định ngày mai dẫn người đi tìm nữa đó… Mà này, Đại Lưu đâu? Sao chỉ có ba người các ngươi về? Còn tên này là ai?”

Trần Vân Châu cười cười:
“Làm phiền Trịnh đại nhân lo lắng. Mấy người kia có an bài riêng, chuyện cụ thể vào trong rồi nói.”

Hai người vào thư phòng, uống ngụm trà, Trịnh Thâm liền hỏi:
“Giả Tuệ Tâm tìm được chưa?”

Trần Vân Châu gật đầu, từ đầu kể lại một lượt.

Nghe xong, sắc mặt Trịnh Thâm tái xanh:
“Tề Cương đúng là coi trời bằng vung. Tề Hạng Minh dạy không nổi con, lại còn để hắn lộng hành như thế, giờ còn dám tìm ngươi gây chuyện? Đúng là thứ vô liêm sỉ!”

Trần Vân Châu thản nhiên nói:
“Trịnh đại nhân bớt giận, không phải ta vẫn bình an trở về sao? Ta đã nghĩ kỹ rồi – mai cho người mang thi thể lão trại chủ đến tận cửa trả cho Tề Hạng Minh. Không giết được hắn thì cũng phải cắt của hắn một cánh tay, khiến hắn khó chịu vài phần.”

Hắn lấy thư ra đưa cho Trịnh Thâm.

Trịnh Thâm đọc xong, gật đầu:
“Cũng đúng. Dương đại nhân là người của phe ta, có thư này và thi thể làm chứng, chắc chắn sẽ lột của hắn một tầng da.”

“Vậy thì phiền Trịnh đại nhân lo phần viết lách.” Trần Vân Châu cười gượng – thư từ giấy má là điểm yếu của hắn, có thể không viết thì dứt khoát không viết, đặc biệt là loại dài thế này.

Trịnh Thâm nhận lời:
“Được rồi, Trần đại nhân vất vả rồi. Ngài cứ nghỉ ngơi, để hạ quan lo liệu.”

“Khoan đã.” Trần Vân Châu chỉ về hướng Hoang Lĩnh Sơn:
“À mà này, vụ diệt phỉ này có tính thành tích địa phương cho ta không?”

Trịnh Thâm đáp ngay:
“Đương nhiên là tính.”

Trần Vân Châu cười rạng rỡ:
“Vậy Trịnh đại nhân nhớ thay ta viết thư trình lên Dương đại nhân, rồi báo cáo triều đình. Huyện Lư Dương chúng ta tiêu diệt hơn bốn mươi tên thổ phỉ quấy nhiễu dân lành bao năm – đây là đại công. Nhất định phải viết kỹ, viết rõ, viết cho thật khí thế! Đặc biệt nhấn mạnh nha dịch của ta chiến đấu anh dũng, đổ biết bao mồ hôi máu, mấy người còn bị thương khá nặng.”

Trịnh Thâm: “…”

Hắn cứ tưởng mình đã quá quen với phong cách của vị Trạng Nguyên lang này rồi, ai ngờ mỗi lần đều bị bất ngờ mới.

Hơn bốn mươi tên thổ phỉ, thật ra có ba mươi sáu tên bị Thanh Vân trại giết sạch. Trần Vân Châu và người của huyện nha chỉ giết năm tên, còn một tên bắt sống về giam trong nhà lao. Thế mà công lao, hắn ôm trọn!

Trần Vân Châu lại không thấy có gì sai.

Hắn sớm biết – đứa trẻ không khóc thì chẳng có sữa mà ăn. Chỉ biết làm mà không biết đòi quyền lợi thì người ta sẽ coi như trâu kéo cày thôi.

Hơn nữa, Thanh Vân trại đâu thể công khai nhận công. Nếu báo lên, dù là vì dân trừ hại thì triều đình cũng sẽ e dè, chưa chắc được khen mà còn có thể bị tiêu diệt.

Hắn không làm cái chuyện lấy oán trả ơn như vậy. Công lao này, chỉ có thể tính cho huyện Lư Dương.

Đằng nào cũng phải tính, vậy thì kiếm thêm được tí nào hay tí đó. Huyện này còn nghèo, không tranh thủ thì lấy gì phát triển?

Huống chi, công lao càng lớn, càng được cấp trên trọng dụng. Tề Hạng Minh có muốn giết hắn, cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Thấy Trịnh Thâm trầm ngâm không nói, Trần Vân Châu chớp mắt:
“Sao vậy? Trịnh đại nhân cảm thấy không ổn à?”

Trịnh Thâm hít sâu một hơi:
“Không, vẫn là Trần đại nhân nhìn xa trông rộng. Hạ quan lập tức đi viết, nhất định sẽ báo cáo đầy đủ những gian khổ mà nha dịch chúng ta trải qua khi tiễu trừ Đông Phong trại.”

Trần Vân Châu cười đầy thâm ý:
“Trịnh đại nhân nói rất phải. Huynh đệ trong huyện nha vất vả rồi, nhớ thỉnh luôn chút công cho họ.”

Có thưởng thì kiếm được, không thưởng cũng chẳng lỗ gì.

Trịnh Thâm: “…”

Hôm sau, Vương bộ đầu dẫn theo hơn bốn mươi nha dịch, mang theo mười cỗ xe lớn, cầm ba phong thư do Trịnh Thâm thay Trần Vân Châu viết, xuất phát.

Hành sự theo nguyên tắc “chim nhạn lướt qua cũng phải nhổ sạch lông”, bọn họ đem hết thảy đồ vật còn dùng được trong Đông Phong trại dọn sạch không chừa thứ gì.

Tới chạng vạng hôm sau mới quay về, mười cỗ xe chở đầy như chất núi nhỏ. Ngoài lương thực ra còn có chăn màn, quần áo, nồi niêu xoong chảo, gáo gỗ, bồn nước… thứ gì cũng không thiếu.

Vương bộ đầu có chút ngượng ngùng, cáo lỗi với Trần Vân Châu:
“Đại nhân, tiểu nhân vốn không định đem đống sắt vụn đồng nát này về, nhưng Đại Lưu nói không thể lãng phí, bắt tiểu nhân thu hết mang về.”

Trần Vân Châu nhìn những thứ đó tuy có hơi cũ, nhiều món chắp vá rõ ràng, nhưng lại hết sức hài lòng:
“Không tệ! Đại Lưu đúng là đã phát dương quang đại tinh thần tiết kiệm của huyện nha chúng ta! Những thứ này đều dùng được, trước cứ để trong kho huyện nha, sau này ta sẽ có sắp xếp khác.”

Dương Bách Xuyên chẳng phải định đưa hơn bốn mươi cô nương bị hại tới đây sao?

Mấy cô nương ấy ngoài bộ quần áo rách trên người, chỉ sợ không có gì khác. Tới Lư Dương rồi, mọi đồ dùng sinh hoạt đều phải mua mới. Vừa khéo, đám đồ thổ phỉ này để các nàng dùng, có thể tiết kiệm được một khoản không nhỏ.

Lại thêm, mấy cô nương kia là lấy danh nghĩa “lưu đày” mà tới, nếu cho bọn họ dùng đồ mới toanh, không khéo lại bị miệng lưỡi thiên hạ dòm ngó. Đồ cũ thì khác, chăn rách quần thô, ai còn đỏ mắt?

Đồ của thổ phỉ toàn cỡ lớn rộng thùng thình, đem về sửa chút là có thể mặc, mặc không được cũng có thể dùng làm lót giày, không cái gì là bỏ phí cả.

Vẫn là Đại Lưu hiểu lòng hắn!

Vương bộ đầu thấy Trần Vân Châu không những không nổi giận, còn cười hớn hở, trong lòng có chút khó hiểu — cái tên Đại Lưu kia rốt cuộc làm sao lấy được lòng đại nhân như vậy?

Nghĩ không ra, hắn vội vàng đổi đề tài:
“Đại nhân, hai ngày trước ngài vừa đi không lâu, bên Khánh Xuyên liền có người tới hỏi về nhiệm vụ. Đại Lưu lừa bọn họ nói là đã xong rồi, hai tên đương gia trốn lên núi tránh gió, bảo trại chủ Hoàng Nham quay lại lấy tiền. Họ mang theo hơn mười người đều là tay biết võ, Đại Lưu không dám cứng rắn với bọn họ, cho nên để tiểu nhân truyền lời về, nói hắn không hoàn thành nhiệm vụ, chờ ngài xử phạt.”

Trần Vân Châu bật cười. Tên Đại Lưu này đúng là rất có quy củ.

Hắn phất tay nói:
“An toàn của các huynh đệ là quan trọng nhất. Nếu lừa được tiền thì tốt, không được thì cũng chẳng sao.”

Vương bộ đầu gãi đầu:
“Tiểu nhân cũng khuyên hắn y như vậy. Đại nhân nhân hậu khoan dung, sẽ không vì chuyện nhỏ mà trách phạt.”

Trần Vân Châu cười gật đầu:
“Ngươi cũng vất vả rồi, về nghỉ đi. Khi nào rảnh ta sẽ mời mọi người ăn một bữa ra trò.”

Tiễn Vương bộ đầu rời đi, Trần Vân Châu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa khe khẽ ngân nga tiểu khúc, mỹ tư tư mà trở về huyện nha. Bây giờ chỉ còn chờ tin tức của Dương Bách Xuyên, hy vọng Dương đại nhân ra tay mạnh một chút. Chỉ tiếc là đụng phải ánh mắt của Tề Hạng Minh, hắn không tiện tự mình sang Khánh Xuyên xem náo nhiệt.

Cùng lúc đó, trong phủ Tề Hạng Minh…

“Lão gia! Thành! Thành rồi!” – Tề Hổ hoan hỉ như điên chạy vào.

Tề Hạng Minh đang viết chữ, nghe vậy tay run lên, cây bút dừng mạnh lên giấy, để lại một vết mực đen sì. Nhưng hắn chẳng buồn để tâm, ném bút đứng bật dậy, nắm lấy vai Tề Hổ, cười như điên:

“Trần Vân Châu chết rồi hả?!”

Tề Hổ cười như hoa nở:
“Không sai! Tiểu nhân vừa nhận được tin, hắn bị cha con Hoàng Nham giết rồi!”

Tề Hạng Minh vui sướng đến mức đi đi lại lại trong thư phòng, cười tươi tới không khép miệng được:
“Cương nhi, thấy chưa? Vi phụ đã giúp con báo thù! Đã đưa tên tiểu tử họ Trần đó xuống âm phủ bầu bạn với con rồi! Con cứ yên tâm, những kẻ còn lại vi phụ cũng không tha một tên nào, từng đứa, từng đứa một, đều phải chết!”

Nụ cười của hắn càng lúc càng vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng đến đáng sợ. Nếu giờ Trần Vân Châu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện — vẻ mặt hắn bây giờ giống hệt Tề Cương, hai cha con, quả nhiên đều là kẻ điên.

Mãi lâu sau, cảm xúc phấn khích mới dịu xuống một chút, Tề Hạng Minh quay lại nhìn Tề Hổ, tán thưởng:

“Chuyện này làm tốt lắm, ta nhất định sẽ trọng thưởng ngươi!”

Tề Hổ vội vàng cúi đầu:
“Tiểu nhân sống được là nhờ lão gia cứu mạng, lão gia đãi tiểu nhân như cha mẹ sinh ra lần nữa, thưởng phạt gì tiểu nhân cũng không dám cầu. Chỉ cần được ở bên hầu hạ lão gia cả đời, tiểu nhân đã thấy mãn nguyện.”

“Hảo hảo hảo!” – Tề Hạng Minh gật đầu liên tục, sau đó lại hỏi:
“Hoàng Nham kia giờ sao rồi?”

Tề Hổ đáp:
“Lão già đó mang theo con trai trốn lên núi, trong trại chỉ còn lại vài tên tiểu lâu la, người của ta không động thủ. Nhưng tiểu nhân đã để lại một tin, bảo hắn muốn lấy phần tiền còn lại thì tự tới. Vì năm trăm lượng bạc đó, Hoàng Nham nhất định sẽ hiện thân.”

Tề Hạng Minh ánh mắt sáng lên, cười âm hiểm:
“Rất tốt! Càng là hạng cáo già, càng không thể lưu lại! Nhất định phải nghĩ cách diệt sạch cha con hắn, sau đó đốt sạch Đông Phong trại, tuyệt hậu hoạn!”

Dù sao Trần Vân Châu cũng là mệnh quan triều đình. Hắn chết, triều đình tất sẽ tra xét, nhất là Dương Bách Xuyên, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Chỉ khi cha con Hoàng Nham cũng chết, đầu mối mới chặt đứt, chuyện này mới có thể bị chôn vùi thành án treo, không ai truy cứu nữa.

Tề Hổ cung kính nói:
“Tiểu nhân đã sai người canh dưới núi, một khi có động tĩnh, sẽ lập tức động thủ.”

Tề Hạng Minh cười tán thưởng:
“Rất tốt, những việc này giao cho ngươi, ta rất yên tâm.”

“Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”

Tề Hổ đáp:
“Mười tám năm, từ khi mười ba tuổi đã đi theo lão gia.”

Tề Hạng Minh cảm khái:
“Lâu thật đấy… Ngươi theo ta còn lâu hơn cả Cương nhi… Mười tám năm trung thành tận tụy, ta rất hài lòng. Vậy ngươi muốn gì nào?”

Tề Hổ vẫn cúi đầu:
“Chỉ cần được ở bên lão gia, tiểu nhân đã mãn nguyện.”

“Không được.” – Tề Hạng Minh nghiêm túc – “Có công phải thưởng, có lỗi mới phạt. Cương nhi đã mất, dưới gối ta trống không, Tề Hổ, ngươi theo họ ta, lại lớn lên trong phủ ta, có nguyện ý làm nghĩa tử của ta, kế thừa y bát, phụng dưỡng lúc tuổi già?”

Ánh mắt Tề Hạng Minh sâu không thấy đáy, mang theo lực hấp dẫn khiến người khác khó mà cự tuyệt…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play