Trần Vân Châu lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Tề Cương đã chết rồi lại nhìn đám người của Tề gia, gằn từng chữ:

“Đem chủ tử của các ngươi, mang đi!”

Tề quản sự vừa khóc vừa bò dậy, đi theo vài gia đinh tới khiêng thi thể Tề Cương.

Thấy thế, Trần Vân Châu ra hiệu bằng mắt cho Kha Cửu.

Kha Cửu hiểu ý, lập tức dẫn người tiến lên chặn đường đám người Tề gia.

Tề quản sự tức điên, mắng ầm lên:

“Công tử nhà ta là bị các ngươi hại chết! Giờ còn không buông tha chúng ta? Đừng ép người quá đáng, cút ngay cho ta!”

Tề Hạng Minh nghe vậy, quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao lạnh quét qua mặt Trần Vân Châu:

“Trần đại nhân, đến cả xác khuyển tử của ta cũng muốn giữ lại?”

Trần Vân Châu chắp tay, giọng điệu cung kính nhưng không kém phần cứng rắn:

“Không dám. Nhưng năm người này bị nghi ngờ dính líu đến dụ dỗ, cưỡng đoạt, giam giữ và cưỡng ép dân nữ. Quan phủ cần bắt về điều tra. Mong Tề đại nhân phối hợp.”

Tề quản sự không dám tin. Cả lão gia nhà hắn đã đích thân ra mặt, vậy mà họ Trần này vẫn cứng rắn như vậy, định đuổi tận giết tuyệt!

Hắn phẫn nộ chỉ trích:

“Trần đại nhân! Rõ ràng mấy ả đàn bà kia đánh chết công tử nhà ta ngay trước mắt bao người, sao không bắt bọn chúng? Hay là ngài chỉ nhằm vào Tề gia chúng ta?”

Trần Vân Châu lập tức phản bác, mặt không đổi sắc:

“Bản quan làm việc luôn công chính vô tư, chưa từng thiên vị hay bao che ai cả. Tiết bộ đầu!”

“Có!”

“Trói hết đám nữ tử có liên quan, áp giải về nha môn!”

Tiết kiếm lập tức lĩnh mệnh, cùng đám nha dịch bước lên phía trước.

Đám nữ tử kia không chống cự, từng người mỉm cười, chủ động giơ tay ra chịu trói. Có người còn mấp máy môi không tiếng động, nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Dù có làm lại một lần, các nàng cũng không hối hận đã đâm chết tên súc sinh Tề Cương kia. Dù có phải liều cả mạng sống!

Tề quản sự á khẩu, nhìn về phía Tề Hạng Minh cầu cứu.

Giờ chỉ còn lão gia mới cứu nổi họ.

Tề Hạng Minh lặng im hồi lâu, nhìn chằm chằm thi thể con trai, rồi trầm giọng:

“Tề Hổ, mang thiếu gia về.”

“Vâng, lão gia!”

Tề Hổ cùng đám hộ vệ tiến lên khiêng xác Tề Cương rời đi.

Tề quản sự hoảng hốt hét lên:

“Lão gia! Cứu tiểu nhân với! Lão gia——!”

Đáng tiếc, hắn không được hồi đáp. Một kẻ ngay cả chủ tử cũng bảo vệ không xong, giữ lại làm gì?

Tề Hạng Minh không quay đầu lấy một lần, nhảy lên ngựa, thẳng lưng rời đi, bỏ lại Tề quản sự ngã ngồi dưới đất, mặt trắng như tờ giấy.

Mới sáng nay còn là tâm phúc của công tử, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Giờ đã biến thành tù nhân.

Mọi việc xong xuôi, Trần Vân Châu dứt khoát ra lệnh:

“Quay về nha môn!”

Đúng lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng hét của Đại Lưu:

“Đại nhân! Ngài mau xem tiểu nhân bắt được ai!”

Trần Vân Châu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người khiêng một thứ đen thui thùi lùi đến gần.

Đến khi tới gần mới nhận ra, vật đen nhánh toàn thân, r*n rỉ yếu ớt như mèo con kia… là Lê Chương.

“Hắn làm sao vậy?”

Đại Lưu hăng hái kể:

“Hắn tính chạy trốn qua cửa sau. Ai dè bị chúng ta chặn lại, liền chui về trốn tiếp. Ai ngờ lửa cháy càng lúc càng dữ, thiêu đến tận cửa sau hắn mới chịu chạy ra. Chạy chưa được mấy bước thì bị xà nhà đổ trúng, nếu không phải chúng tiểu nhân kéo ra thì giờ hắn cũng cháy thành tro rồi.”

Giờ cũng chẳng khác tro là mấy. Lê Chương bị bỏng nặng toàn thân, đặc biệt là từ eo trở xuống, chẳng còn mấy chỗ là da người. Quần áo cháy sém dính chặt vào da, động nhẹ cũng khiến một mảng da bong tróc.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết đau đớn đến cỡ nào.

Chắc giờ hắn còn hận không bằng chết cháy đi còn hơn.

Nhìn thấy Trần Vân Châu, trong mắt Lê Chương lại ánh lên chút vui mừng, thều thào thốt ra ba chữ:

“Giết… ta…”

Trần Vân Châu nghe vậy chỉ cười lạnh, vỗ vai Đại Lưu:

“Làm tốt lắm. Cẩn thận đừng để hắn chết nhanh quá, cho uống chút nước, giữ mạng cho bản quan.”

“Rõ!”

Trần Vân Châu xoay người rời đi.

Đoàn người trở về huyện nha. Tiết Kiếm đưa tội phạm vào đại lao, Trần Vân Châu thì đến phủ báo cáo với Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên mời y ngồi xuống, nghe xong tình hình bèn gật đầu:

“Nếu không có Trần đại nhân ra mặt, chỉ sợ hôm nay Tiết Kiếm khó lòng bắt được Tề Cương.”

Tề Cương chết, với ông ta là chuyện tốt. Kẻ đó sống thì chỉ tổ gây phiền phức, Tề Hạng Minh thể nào cũng tìm mọi cách cứu.

Trần Vân Châu chắp tay khiêm tốn:

“Chỉ tiếc, Tề Hạng Minh quá mức nhẫn nhịn.”

Dương Bách Xuyên cũng biết chuyện Trần Vân Châu cố tình khiêu khích, nhưng ông vốn nghĩ chàng trai trẻ này thiếu kinh nghiệm, dễ gãy hơn dễ uốn.

Giờ xem ra, ông đã đánh giá sai.

“Ngươi cố tình chọc giận hắn?”

“Phải. Hắn mà nổi điên giữa công chúng, ta có thể nhân đó dâng sớ vạch tội. Sau này dù hắn trở mặt, triều đình cũng chưa chắc tin hắn.”

“Vả lại, ta đã dẫn người bao vây trang viên bắt người, là đồng nghĩa với quyết tử cùng Tề gia. Cho dù ta cúi đầu, cũng không thay đổi được kết cục."

Dương Bách Xuyên nghe xong, thở dài cảm khái:

“Ta già rồi, làm việc luôn nghĩ đến chu toàn, mất đi nhuệ khí. Ngươi nhìn rõ hơn ta.”

Trần Vân Châu vội cười:

“Đại nhân quá khen. Hạ quan cũng chỉ là người trẻ tuổi, có lúc hồ đồ hành động liều lĩnh, nhờ ngài khoan dung chỉ bảo.”

Dù biết là lời khách sáo, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn thấy dễ chịu. Ông thầm nghĩ: Chàng trai này không phải hạng tầm thường. Sớm muộn cũng sẽ một bước lên trời.

Ông cười nói:

“Ngươi như vậy là tốt. Nhưng ta không ngờ Tề Hạng Minh lại nhịn được như thế. Chuyện thế này mà hắn vẫn bình tĩnh, mới thật là đáng sợ.”

Trần Vân Châu thu nụ cười, nghiêm túc gật đầu:

“Phải. Nếu hắn nổi giận đùng đùng, ta ngược lại dễ đối phó hơn. Giờ thì phải cẩn thận hơn.”

Ngay lúc ấy, quản gia vào báo:

“Tề gia… vừa gửi thiệp báo tang.”

Cửa vừa khép lại, hai người liếc nhau, ánh mắt đều hiện lên một tia kiêng kỵ.

Rõ ràng biết Dương Bách Xuyên là một trong những kẻ khiến con mình chết, mà Tề Hạng Minh vẫn bình thản gửi thiệp báo tang tới. Chuyện này, không thể xem thường.

Trần Vân Châu nghiêm túc hỏi:

“Đại nhân có cách gì đối phó với hắn không?”

Dương Bách Xuyên khẽ lắc đầu:

“Không có. Khác với Tề Cương, Tề Hạng Minh làm việc vô cùng kín kẽ, cả thành chẳng ai nắm được nhược điểm. Càng cho thấy ngày thường hắn sống cẩn trọng tới mức nào.”

Trần Vân Châu thất vọng, nhưng vẫn kiên quyết:

“Nếu sau này ngài có kế hoạch gì, hạ quan nguyện phối hợp.”

Tề Hạng Minh không chết, chính là tai họa ngầm.

Dương Bách Xuyên gật đầu:

“Ta sẽ ngấm ngầm thu thập chứng cứ. Còn việc hôm nay, ta cũng sẽ báo cáo lên triều đình rõ ràng. Ngươi không cần quá lo, dù sao cũng là mệnh quan triều đình, hắn chưa dám làm càn.”

Trần Vân Châu dĩ nhiên hiểu điều đó, nên mới dám ngang nhiên đối đầu với Tề Hạng Minh ngay bên ngoài trang viên.

Khánh Xuyên không phải địa bàn của hắn, chuyện này vẫn phải trông cậy vào Dương Bách Xuyên, hắn chắp tay:
“Làm phiền đại nhân.”

Dương Bách Xuyên cười thân thiết:
“Nên làm. À, về vụ án hôm nay…”

Hai người chuyển sang bàn về vụ án. Đám gia nô trong trang viên thì dễ xử lý, theo tội trạng mà trừng phạt là được. Nhưng làm sao xử lý 44 nữ tử mới là vấn đề đau đầu.

Dương Bách Xuyên chỉ vào Trần Vân Châu:
“Trần đại nhân, ngươi cho ta ra một bài toán không dễ đâu.”

Các nàng đã giết Tề Cương giữa công chúng, không thể không xử. Nhưng nếu xử nặng thì lại không đành lòng, vì ai cũng biết, các nàng đều là nạn nhân, giết Tề Cương cũng là có lý do tình cảm, hoàn toàn có thể thông cảm.

Trần Vân Châu cười nịnh:
“Đại nhân anh minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp thích hợp.”

Dương Bách Xuyên khoát tay:
“Ngươi đừng đội mũ cao cho ta, chuyện này ta còn phải suy nghĩ thêm.”

Hai người lại bàn bạc một lúc, rồi Dương Bách Xuyên giữ Trần Vân Châu lại ăn cơm.

Tối đó, Trần Vân Châu trở về khách điếm, tranh thủ mở hệ thống xem thu hoạch hôm nay.

Mới nhìn một cái, hắn đã trợn tròn mắt: con số này đúng là làm người ta giật mình — hơn một vạn rồi! Coca, không còn xa nữa rồi!

Đúng lúc đó, tai hắn vang lên giọng của tiểu trợ lý hệ thống:
【 Chúc mừng ký chủ đạt mốc 10.000 điểm ủng hộ, có thể rút thưởng một lần! 】

Rút thưởng á? Giống trò Quát Quát Nhạc hoặc gắp thú bông ấy hả? Ai mà cưỡng lại nổi?

Trần Vân Châu ho nhẹ một tiếng:
【 Miễn phí hả? 】

Tiểu trợ lý:
【 Mỗi lần rút tiêu tốn 10.000 điểm ủng hộ. 】

Thôi thế là xong, mừng hụt. Trần Vân Châu tuy động lòng, nhưng vẫn nhớ chuyện đã hứa mời Dương Bách Xuyên ăn khoai nướng. Sau này còn trông Dương đại nhân ra tay với Tề Hạng Minh, giờ không thể thất hứa được.

Hắn lập tức đóng giao diện hệ thống. Dù có thể rút ra thứ tốt đến đâu, cũng chưa hỏi là cái gì, vì hắn sợ mình không kìm được mà đốt sạch số điểm tích góp.

Nhưng không sao, vừa tích đủ một vạn thì cái thứ hai cũng chẳng còn xa.

Ngủ một giấc ngon lành, hôm sau, Trần Vân Châu dẫn theo “bạn bè” mang khoai lang đỏ tới phủ nha gặp Dương Bách Xuyên. Giao xong, hắn định quay về Lư Dương.

Lần này đắc tội Tề Hạng Minh không nhẹ, nếu không xử chết được hắn thì đừng ở lại dưới mí mắt kẻ đó quẩn quanh, tránh gây thêm chú ý, tốt nhất là về địa bàn của mình cho an toàn.

Dương Bách Xuyên lại lần nữa thấy khoai lang đỏ, mà còn tới năm củ, trong đó hai củ đã nướng sẵn, lập tức cao hứng không chịu nổi, khen lấy khen để:
“Trần đại nhân đúng là quân tử giữ lời, rất có phong thái đại hiệp. Vậy sau này ta gọi ngươi là Vân Châu, ngươi cũng đừng gọi ta là Dương đại nhân nữa, nghe xa cách quá. Ta lớn tuổi hơn, ngươi cứ gọi ta một tiếng Bách Xuyên huynh là được.”

Chỉ là mấy củ khoai thôi mà? Phản ứng này hơi quá rồi đó?

Trần Vân Châu lập tức cảnh giác:
“Dương đại nhân, khoai lang đỏ và cách trồng đã giao đủ, nếu không còn việc gì, hạ quan xin cáo từ. Đúng lúc đang vào mùa vụ xuân, nha môn công việc bề bộn, sáng mai hạ quan phải về Lư Dương, hôm nay xin phép cáo từ trước.”

“Khoan đã!” — Dương Bách Xuyên gọi lại —
“Người là do ngươi cứu, hôm nay ta định thẩm vấn đám nữ tử kia, ngươi cùng ta đi một chuyến.”

Trần Vân Châu thấy không lành, thẳng thắn:
“Dương đại nhân, ngài có việc gì, cứ nói rõ với hạ quan là được.”

Đừng vòng vo nữa.

Dương Bách Xuyên cười gian:
“Vân Xuyên quả là sảng khoái. Vậy ta không khách khí nữa. Thế này, ta nghĩ cả đêm, đám nữ tử kia không thể không xử, mà xử nặng thì các nàng cũng chịu không nổi, nên ta định tuyên án lưu đày.”

Cái gì? Vậy mà còn gọi là nhẹ à? Đây là tội nặng đấy! Biết bao nhiêu người chết dọc đường vì chịu không nổi đường xá và gian khổ kia kìa!

Trần Vân Châu không tán thành:
“Đại nhân, việc này… có thể xử nhẹ hơn không? Mọi chuyện đều do Tề Cương gây ra, hắn nhận kết cục như hôm qua cũng là gieo gió gặt bão, chẳng thể trách các nàng.”

Dương Bách Xuyên nở nụ cười giảo hoạt:
“Ngươi nói có lý. Cho nên ta định đày đi nơi gần, nhẹ nhàng răn đe thôi, vậy ra ngoài cũng có lời công đạo.”

Vậy thì nói với ta làm gì? Trần Vân Châu chợt nhận ra điều gì, nhìn Dương Bách Xuyên không thể tin được:
“Dương đại nhân, ngài không định lưu đày đến Lư Dương đấy chứ?”

Dương Bách Xuyên vỗ tay:
“Vẫn là Vân Xuyên hiểu ta! Không sai, đày về phía Nam đúng trăm dặm, vừa khéo là địa phận Lư Dương. Các nàng cứ giao cho ngươi. Ta xem hồ sơ thẩm tra tối qua, mấy cô nương kia đều chịu không ít cực hình, cũng không muốn về quê nhà vì sợ người thân bị liên lụy, bị dân làng chê cười. Mà đày đi đâu cũng bị khinh rẻ, chỉ có đưa đến chỗ ngươi ta mới yên tâm. Xem như ngươi giúp ta một tay đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play