Triều đình vì sao không bố trí nhiều binh lực ở từng châu? Chẳng phải vì... không có tiền sao? Nếu không, ai lại không muốn chiêu binh mãi mã cho nhiều vào?
Trần Vân Châu nói:
“Đào đại nhân, ta từng nghe một câu: ‘Hàng xóm trữ lương, ta trữ binh, đến lúc đó lương thực của hàng xóm chính là kho thóc của ta’. Lúc đó ta chỉ tưởng là chuyện cười, nghe cho vui. Nhưng lần này Khánh Xuyên và Kiều Châu đổ máu thê thảm, đã dạy cho chúng ta một bài học: chỉ có lương thực và tiền bạc là chưa đủ, còn phải có binh lính, có vũ khí. Nếu không, chẳng khác nào tự tay dâng Khánh Xuyên cho Cát gia quân làm của hồi môn.”
“Chiêu binh là việc bắt buộc. Còn tiền nuôi quân, tạm thời có thể thu tài sản của những nhà giàu bỏ trốn trong thành để cầm cự. Ta sẽ dâng tấu lên triều đình, báo cáo tình hình, cầu xin triều đình cấp ngân sách cho chúng ta.”
Nếu triều đình không cấp, thì hắn sẽ... không giao lương.
Thuế ruộng hàng năm của Khánh Xuyên phủ dù không nhiều nhưng cũng đủ miễn cưỡng nuôi vài vạn quân, tự cấp tự túc không thành vấn đề.
Tuy những lời này có phần đại nghịch bất đạo, không thể tùy tiện nói ra, nhưng trong lòng Trần Vân Châu đã sớm tính kỹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT