Những người trước đây mang theo tài sản rời khỏi Khánh Xuyên, Trần Vân Châu không truy cứu họ.
Con người ai cũng có bản năng sinh tồn.
Nhưng Khánh Xuyên là nơi mà họ đã đổ mồ hôi xương máu để giữ lấy, những ruộng đất, cửa hàng ấy cũng nên thuộc về những người đã bảo vệ thành.
Nếu không giữ được thành, thì mọi thứ cũng sẽ rơi vào tay Cát gia quân. Vì vậy, Trần Vân Châu không có ý định chờ những người kia quay về rồi vẫn phân chia tài sản cho họ.
Quan phủ không thể vô cớ lấy ra ruộng đất, nên dùng cách này để giữ đúng lời hứa là ổn thỏa nhất.
Trịnh Thâm đứng dậy, chắp tay đáp: “Tuân lệnh, đại nhân.”
Tào Thanh Minh và mấy vị quan viên khác đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút bất mãn — đây là miếng mồi béo bở, cuối cùng lại rơi vào tay Trịnh Thâm, một người còn chưa có chức quan chính thức, ai mà chẳng đỏ mắt?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play