Nghe đến đây, Ngọc Đồng không khỏi thở dài một hơi:
“Vốn dĩ phụ mẫu cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng, khi ấy đã hỏi ý kiến Mạo di nương, hai mẹ con các nàng đều không phản đối. Vậy mà về sau lại trở mặt như thế, mẫu thân và phụ thân đều rất tức giận.”

Huống hồ theo những gì nàng biết, phụ thân vì đắc tội địa đầu xà mà vốn dự định ở lại Ích Châu thêm vài năm cũng đành tính toán việc điều chuyển công tác.

Cổ nhân thường nói nơi nào có tài nguyên thì nơi ấy sinh phú quý, Ích Châu tuy không bằng Giang Chiết giàu có trù phú, nhưng lại có ruộng muối trải khắp, cũng bởi vậy mà nơi núi cao đường hiểm như thế lại có lắm kẻ dập dìu kéo đến. Trương Chiêu đến Ích Châu nay đã ba năm, theo thông lệ điều động của quan viên, nếu không được thăng chức thì cũng bị điều đi nơi khác.

Thế nhưng trong thời gian tại nhiệm, phụ thân đã làm không ít việc thật sự, lại thêm tri phủ Ích Châu là Lãnh đại nhân không được lòng dân, thê nhi cũng từng đắc tội không ít người, cho nên phụ thân mới nghĩ ở lại Ích Châu là thượng sách.

Vì vậy mới chủ động kết thân cùng Chung gia. Chung gia là nhà thương buôn muối tiếng tăm ở Ích Châu, tỷ tỷ của Chung công tử lại chính là con dâu thứ ba phủ Quảng Bình hầu, còn tỷ phu thì hiện tại làm giáo đầu cấm vệ quân – một chức vị nói được tiếng nói trong triều.

Nếu kết được mối hôn sự này, chẳng những phụ thân ở Ích Châu có thể thuận lợi hơn rất nhiều, mà thứ nữ Ngọc Nhu cũng có đường ra. Vậy mà chuyện tốt như thế lại bị một nữ nhi không hiểu chuyện phá hỏng, khiến phụ thân không chỉ tiếc nuối mà còn phải lo sợ Chung gia trả thù. Việc ở lại Ích Châu gần như đã là điều không thể.

Ngọc Đồng trước kia không hiểu rõ những điều này, sau nhờ Xuân Anh – đại nha đầu của nàng – là chất nữ của Ngụy mụ mụ, nàng lại là con gái thân sinh của Khúc thị, nên Ngụy mụ mụ đối với nàng không quá đề phòng, thỉnh thoảng để lộ vài câu cho Xuân Anh, mà nàng cũng từ đó hiểu được nội tình.

Lúc Ngọc Đồng vừa xuyên đến đây, trong nhà còn chưa được như hiện tại. Nàng sinh ra tại một công sở nhỏ hẹp ở Vân Nam, lúc ấy còn ngủ trong một gian phòng nhỏ ngay cạnh Khúc thị, không ít lần nghe được mẫu thân và phụ thân vì chuyện tiền nong mà bàn bạc suốt đêm.

Mẫu thân từng oán trách với Ngụy mụ mụ rằng xiêm y đều là quần áo cũ sửa lại, ở phủ hầu như thế là chuyện đáng bị cười chê. Nhưng không có tiền thì cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Sau này nhờ phụ thân liều mình làm việc, lại gặp thời thế thuận lợi, nhận được không ít ân huệ, mới có thể được thăng lên chức tri châu lục phẩm.

Hai ca ca của nàng đều mất vì dịch bệnh, đủ để thấy Trương Chiêu phải hy sinh và tranh đấu nhường nào mới có được ngày hôm nay.

Từ đó, gia cảnh mới khấm khá đôi chút, bản thân nàng mới có thể thật sự sống cuộc sống quan gia tiểu thư. Nhưng nàng hiểu rõ mọi thứ hôm nay đều là nhờ sự hy sinh của mẫu thân và các huynh trưởng, cho nên nàng càng ghét Ngọc Nhu, cũng thấy nàng thực sự là không biết điều. Nếu như không đồng ý, chỉ cần nói thẳng, Khúc thị vốn cũng sẽ không cố chấp đính hôn. Đằng này lại giả vờ thuận theo, sau đó ngấm ngầm phá hoại. Thật khiến người ta nghĩ hai mẹ con các nàng là cố tình muốn hủy hoại tiền đồ của phụ thân.

Lúc Ngọc Đồng đang âm thầm suy nghĩ, bên kia Khúc thị cũng đang cùng Đường phu nhân bàn chuyện hôn sự của Trương Ngọc Nhu.

“Nội tình trong nhà, chắc hẳn tỷ cũng đã nghe phong thanh,” Khúc thị khẽ nói.

Đường phu nhân từ trước đến nay vẫn thân thiết với Khúc thị, trong lòng cũng hiểu rõ mọi chuyện, khẽ nhíu mày, thở dài:
“Tỷ cũng có nghe nói qua vài phần, chỉ sợ đại cô nương nhà muội đúng là không hiểu chuyện.”

“Phải đó,” Khúc thị giả vờ than thở, “Tuổi nàng cũng không còn nhỏ, một cô nương lớn như vậy mà còn chưa xuất giá, bậc làm phụ mẫu như chúng ta cũng theo đó mà nóng ruột.”

Nàng chuyển chủ đề, dò hỏi:
“Lúc trước tỷ có nhắc đến Lâm gia, hiện giờ nhị thiếu gia nhà họ vẫn đang đọc sách sao?”

Lâm gia là nhà giàu ở Ích Châu, cũng là dòng họ thân sĩ. Trong nhà có hai chi đích – thứ, con vợ cả đã theo về đại phòng, con vợ lẽ thì lưu tại nhị phòng để quản việc nhà và sản nghiệp. Nhị phòng hiện đang làm chiếu ma cửu phẩm trong nha môn, gia thế giàu có, lại không ít quan hệ.

Vì hôn sự của nữ nhi là việc hệ trọng, tuy Khúc thị không thích Trương Ngọc Nhu, nhưng lại không muốn đem đại sự của nàng ra làm trò cười. Đường phu nhân quen biết Lâm gia, lại là trưởng bối đáng tin, nên Khúc thị không ngại hỏi.

Đường phu nhân nghĩ một chút rồi đáp:
“Vẫn đang đọc sách, học vấn cũng không tệ, tuy không bằng Ngọc Đồng nhà muội thông minh lanh lợi, nhưng cũng có danh tiếng trong thư viện. Dù là con vợ lẽ, nhưng nhị phòng chỉ có một mình hắn, coi như là người thừa kế chính thống. Chỉ có điều…”

“Nói muội nghe xem là chuyện gì?” Khúc thị hỏi.

Đường phu nhân hơi lắc đầu:
“Mẹ đẻ hắn vẫn còn sống, lại là người được sủng ái.”

Khúc thị nhướng mày cười nhạt:
“Chuyện đó thì cũng chẳng đáng ngại. Thiếp thất có được sủng ái mấy cũng không thể lấn át chính thất.”

Nàng xuất thân là thứ nữ, mẫu thân là thiếp thất từng rất được sủng, nhưng vì không hiểu lễ nghi mà bị đuổi ra khỏi phủ, không tới hai năm thì bệnh mất. Thế gian này, dù danh tiếng có tốt đến đâu, địa vị giữa chính thất và thiếp thất vẫn là một trời một vực.

Thấy Khúc thị không bận tâm, Đường phu nhân liền vui vẻ gật đầu, nói tiếp:
“Mấy hôm nữa Lãnh gia có mở tiệc mừng, đến khi ấy chúng ta lại gặp cũng không muộn.”

Khúc thị nghe vậy liền an tâm gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play