Khi ăn và nghỉ ngơi đều không tiện trò chuyện, Ngọc Đồng nhớ lời Chúc ma ma ngày xưa huấn luyện, yên lặng dùng một bữa cơm thật ưu nhã, phong thái đoan trang tựa như xuất thân thư hương thế gia. Con gái khuê các bụng dạ vốn không lớn, cho dù sơn hào hải vị bày trước mặt cũng chỉ dùng đôi ba miếng, bởi đều đã quen ăn thanh đạm. Dùng xong bữa, các nàng súc miệng rửa tay, lúc ấy mới cùng nhau đàm đạo.
Ngọc Bình bày ra dáng vẻ đại tỷ ôn hòa, lên tiếng trước:
“Nghe nói Thất muội cũng đang học chữ. Khuê học đầu xuân sắp nhập học, tỷ đây có mấy quyển sách đều đã làm chú giải tỉ mỉ, nếu muội muội cần dùng, tỷ sẽ cho nha đầu mang đến.”
Ngọc Đồng cười nhạt, nhẹ nhàng đáp:
“Cũng được thôi.”
Chưa dứt lời, Ngọc Kỳ đã khẽ hừ một tiếng:
“Ngũ tỷ vốn là người chăm học nhất phủ, nếu để Thất muội dùng sách ấy, xem lâu rồi chẳng phải khiến tỷ lo lắng sốt ruột sao? Dù sao muội từng học chung với thất muội ở Hàng Châu, muội ấy tất quen thuộc với muội hơn.”
Lý thị trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: “Không ổn.”
Quả nhiên Ngọc Bình mỉm cười, giọng điệu ung dung mà đầy ẩn ý:
“Lục muội nói vậy là trách tỷ hiểu sai lòng tốt. Tỷ cũng chỉ là người làm tỷ tỷ, lại thêm mấy lần khảo thí trước tỷ đều qua cửa, nếu đưa sách cho thất muội, chẳng phải là rất thích hợp sao?”
Không ngờ Ngọc Đồng lại thản nhiên nói:
“Biết là tỷ có hảo ý, chỉ là không biết tỷ đã học đến đâu? Hiện tại muội đang đọc Mạnh Tử rồi.
Ngọc Kỳ nhịn không được bật cười, Ngọc Bình thì mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hẳn là khó chịu vô cùng.
Tuy nói hầu phủ quyền thế hiển hách, nhưng muốn khai lớp riêng cho khuê nữ rất khó, chẳng được như Ngọc Đồng – có thể mời được tây tịch* giảng dạy một đối một. Huống hồ lại thêm phụ mẫu thường xuyên giám sát học hành, cộng thêm đời trước từng đọc sách thi tú tài cùng nam tử, tiến độ học hành vượt xa đám Ngọc Bình.
(*tây tịch: ý chỉ gia sư giỏi, mời riêng đến dạy – dùng theo nghĩa cổ)
Đào Tâm Mi kéo tay Uông Thục Nhi tiến lên, mỉm cười thân thiết:
“Ngọc Đồng muội muội thật khiến người bất ngờ, học vấn lại cao như thế. Thục Nhi dạo này cũng đang đọc sách, có nhiều chỗ chưa hiểu. Chỉ là tỷ vô dụng, nếu muội không ngại, có thể chỉ dạy cho muội ấy đôi chút?”
Một câu “học vấn cao như vậy” khiến Ngọc Đồng nghe mà cảm thấy có phần không tự nhiên. Nhưng nàng và hai vị biểu thư này vốn không có xung đột lợi ích gì, ngoài chuyện sống chung vài ngày trong phủ thì về sau e cũng chẳng còn qua lại. Vì vậy, nàng chỉ mỉm cười đáp:
“Muội cũng chỉ là nửa xô nước nghiêng, đâu dám nói đến chuyện chỉ dạy ai. Nhưng nếu Thục Nhi biểu tỷ muốn đến tìm muội, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Lời nói không nhiều, nhưng lại vững vàng, vừa lễ độ, vừa giữ thể diện, không nịnh hót cũng chẳng khước từ.
Ngọc Kỳ thầm tán thưởng trong lòng, đây chính là điểm khiến nàng thích nhất ở thất muội. Ngọc Đồng không phải kẻ hay a dua, lại có chủ kiến, nói một là một, nói hai là hai. Thế nhưng trong lời nói lại chưa từng mạo phạm ai, tấm lòng lại ngay thẳng, khiến người mến mộ.
“Đúng thế, biểu tỷ. Thất muội mới về phủ, tỷ không được làm nàng mệt thêm đó!” Ngọc Kỳ vui vẻ kéo tay Ngọc Đồng, giọng cười cợt mà đầy bảo hộ.
Lý thị rốt cuộc cũng yên lòng. Con gái bà không phải không thông minh, chỉ là thường cố chấp, để tâm vào những việc nhỏ nhặt. So với đó, Đồng nha đầu này biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im lặng – đây mới là phong thái nữ tử khuê các. Hai vị biểu thư kia rốt cuộc cũng chỉ là khách trong phủ, mình là chủ, nên khách khí, có lễ là đủ, không cần chấp nhặt. Mà Đào Tâm Mi kia, bà cũng chỉ âm thầm phán một câu: “Đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc.”
Nhị phòng Trương Ngọc Châu vốn là người ôn hòa, thấy bầu không khí có chút gượng gạo liền vội lên tiếng hòa giải:
“Ta nơi này có mấy hộp kẹo đường, là do dì ta từ bên ngoài mang đến. Hôm qua vừa mới nhận được, nhiều lắm ăn không hết, các tỷ muội có rảnh cứ tới dùng trà, ta mời.”
Hoa thị thấy nữ nhi mình thông minh giảng hòa, không khỏi có vài phần đắc ý. Lý thị xưa nay chuyện gì cũng muốn hơn người, chỉ riêng con gái út là chẳng ra gì. Nay thấy con mình cư xử rộng lượng, nàng không khỏi cười thầm, nhướng mày tự đắc.
Vài câu chuyện qua lại, lão thái thái cho gọi Trương Chiêu và Trương Côi vào trong, các nữ quyến phần lớn là trưởng bối hoặc tỷ muội gần, nên cũng không cần tránh đi.
Thế tử Trương Phác dẫn Trương Chiêu và Trương Côi vào, Trương Chiêu vốn là người trong quan trường, gặp lão thái thái liền khóc một trận như đứa trẻ, biểu hiện mười phần bi thống hiếu thuận.
Lão thái thái trong lòng lại cảm thấy phiền: ai mà chẳng biết lão tam không phải bà sinh, cũng chẳng lớn lên bên bà, nhưng diễn trò thì giỏi hơn lão ngũ nhiều. Nếu không, sao có thể đọc sách đỗ đạt, rồi được giao việc trong nhà, chứ suốt đời cũng chẳng ngóc đầu lên nổi.
“Được rồi, lão tam, ngươi không sợ cả nhà trên dưới cười ngươi hay sao?” Lão thái thái cười nhạt.
Trương Chiêu lập tức cúi đầu cười:
“Lão thái thái dạy phải.”
Rồi quay sang giới thiệu Trương Côi:
“Đây là tiểu tử chẳng nên thân của nhà ta, Côi Nhi, mau hành lễ với tổ mẫu.”
Chỉ thấy thiếu niên kia đứng ngay thẳng, dung mạo đoan chính như chi lan ngọc thụ, khiến người nhìn không khỏi hoảng hốt. Hai muội muội đã xinh đẹp như thế, vậy mà hắn còn vượt trội hơn vài phần.
Lão thái thái vừa nhìn đã sinh hảo cảm:
“Đứa nhỏ này thật tuấn tú, đọc sách đến đâu rồi?”
Trương Côi thản nhiên đáp:
“Tôn nhi học vấn thường thường, mới vừa qua viện thí.”
Hắn thật lòng không cảm thấy mình giỏi giang gì, bởi mục tiêu của hắn là khoa bảng cao xa. Nay mới đỗ tú tài nhỏ, chẳng đáng để để tâm.
Lão thái thái lại vô cùng kinh hỉ:
“Nhà các ngươi đúng là xuất thân hàn môn mà có người học giỏi.”
Đào Tâm Mi nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng lên, lén nhìn Trương Côi thêm mấy lượt.
Nơi đây dù sao cũng là nội viện, lão thái thái để phụ tử họ trò chuyện đôi ba câu liền lui vào nghỉ. Lý thị sai Tiểu Chu thị hầu hạ lão thái thái nghỉ ngơi, sau đó quay lại nói với Khúc thị:
“Sân các ngươi tạm thời ta cho người thu dọn xong rồi, nếu có chỗ nào chưa vừa ý, cứ nói với ta.”
Khúc thị chân thành cảm tạ:
“Đa tạ đại tẩu đã nhọc lòng thay chúng ta, muội quả thực còn bao nhiêu chuyện chưa thu xếp kịp.”
Ngọc Đồng và Ngọc Giai được phân cho một khu viện rộng lớn, thậm chí còn hơn cả phủ Hàng Châu trước kia. Trương Côi lại chuyển đến tiền viện, nghe nói sát gần sân của nhị phòng, khiến Khúc thị trong lòng có chút không vui.
Chỗ đó sát bên đường, người qua lại thường xuyên, không hợp cho việc đọc sách. Nhưng Trương Côi lại an ủi mẫu thân:
“Thật ra nhi tử đọc sách không để ý những điều ấy. Chẳng lẽ cứ phải là nơi thanh tĩnh mới đọc được sao?”
Ngọc Đồng thì mang theo hạ nhân thu dọn viện mình. Chớ nhìn viện nhỏ mà coi thường, so với hiện đại cũng tương đương nhà bốn phòng một sảnh. Tiền viện rộng rãi, Vương mụ mụ phân phó đám nha hoàn bận rộn sắp xếp, nào là tranh chữ, thư tịch, bình hoa, trang sức… đều đâu ra đấy.
“Bên ngoài dùng màn nhung màu tím nhạt, bên trong treo mành thủy tinh Phúc Thủy.”
Ngọc Đồng đích thân kiểm tra. Khúc thị từng nói: “Người nhờ xiêm y, ngựa nhờ yên cương.” Nếu phòng nàng bày trí sơ sài, chỉ e đến cả hạ nhân trong phủ cũng xem thường.
Mà bên tam phòng có động tĩnh gì, Đào Tâm Mi đều để mắt không sót. Uông Thục Nhi thấy thế, bất an hỏi:
“Tâm Mi tỷ, tỷ lại muốn tìm hiểu tam phòng sao? Không phải tỷ từng nói với Lý Nhị thiếu…”
“Thục Nhi!” – Đào Tâm Mi vội ngắt lời, ánh mắt kiên định, hạ giọng nói:
“Muội nghĩ tỷ làm vậy vì ai? Không phải là vì muội sao?”
“Vì muội?” – Uông Thục Nhi kinh ngạc.
“Đúng vậy,” Đào Tâm Mi gật đầu, “Hôm qua muội cũng thấy Côi biểu ca rồi đấy. Hắn học vấn xuất chúng, diện mạo tuấn tú, tam cữu cữu lại làm quan. Như vậy không phải rất xứng với muội sao?”