Uông Thục Nhi vốn ngày thường tâm trí chỉ chuyên chú vào học vấn, đối với đạo lý đối nhân xử thế lại không mấy am tường, lại càng không để tâm đến chuyện nhi nữ tình trường. Nay đột nhiên nghe Đào Tâm Mi nói vậy, nàng hơi sững người:
“Tâm Mi tỷ, tỷ nói gì vậy? Biểu ca với ta... sao có thể như thế được?”
Đào Tâm Mi lại chẳng lấy làm ngại, chỉ cười rồi từ tốn phân tích:
“Cớ sao lại không thể? Tỷ thấy Tam cữu mẫu hôm qua so với Nhị cữu mẫu cùng Tứ cữu mẫu đều tinh tế hơn nhiều. Hôm nay đưa trang sức đến, tất cả đều là trân châu Nam Hải, không phải nói họ tam phòng có tiền hay không, mà là một phần tâm ý như thế đã cho thấy, nàng tuyệt không coi khinh nhà chúng ta.”
“Nói thêm, chẳng phải muội xưa nay thích nhất là cùng người có tài trò chuyện đó sao? Côi biểu ca tuổi tuy còn trẻ mà đã là tú tài, tương lai ắt không thiếu kẻ hâm mộ. Về phần Ngọc Đồng muội cùng Ngọc Giai muội, các nàng đều có tiền đồ xán lạn, sợ chỉ mong tẩu tẩu tương lai không xuất thân cao quý quá, bằng không trong nhà mẹ đẻ của các nàng còn có địa vị gì?”
Đào Tâm Mi cũng sắp cập kê, nàng so với Uông Thục Nhi khác biệt lớn nhất chính là: biết tính toán cho mình từ rất sớm, đối tượng trong lòng cũng âm thầm nhắm định. Tự cảm thấy mọi việc đã nắm chắc tám chín phần, hiện tại lại thay biểu muội mình chuẩn bị, tiếc thay đầu óc nha đầu này lại chẳng thông suốt.
Uông Thục Nhi tuy không khôn khéo lắm, nhưng cũng chẳng phải ngu ngốc, đối với lời Đào Tâm Mi nói, nàng không tán đồng:
“Tâm Mi tỷ, vẫn là đừng nghĩ nhiều như vậy thì hơn.”
Thấy nàng chẳng vào đạo, Đào Tâm Mi hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play