Thuyền vừa qua Hà Bắc, quãng đường đến Kinh thành đã chẳng còn xa. Vương mụ mụ vốn là người của hầu phủ, hiện trong phủ vẫn còn thân nhân, vì vậy lần này được theo chủ trở về, trong lòng vô cùng hoan hỉ, chỉ mong có thể gặp lại người nhà.

Khúc thị dẫn theo Ngọc Đồng cùng nhau kiểm kê lễ vật mang về bái kiến. Hàng Châu tơ lụa nổi danh khắp chốn, các loại lụa là phong phú mỹ lệ, tuy không phải thứ quá đắt tiền nhưng màu sắc rực rỡ, phấn hồng nhã nhặn. Ngoài ra, còn có trân châu mua từ Thái Hồ, Khúc thị sai người tới cửa hàng kim hoàn chế tác thành không ít trang sức, thoạt nhìn quý giá sang trọng, nhưng kỳ thực giá trị không cao.

Lại có các loại vải vóc, gần như chiếm phân nửa khoang thuyền, chưa kể dược liệu, sản vật địa phương chất đầy rương. Ngụy mụ mụ dẫn người từng món một bao gói, phân loại. Ai tặng lễ gì, dựa theo thân phận, cấp bậc mà lựa chọn, trong đó học vấn không nhỏ.

Ngọc Đồng ở một bên hứng khởi muốn thử, cũng xắn tay áo phụ giúp Ngụy mụ mụ, làm việc nhanh nhẹn, khiến Khúc thị nhẹ nhõm không ít.

Có một nữ nhi hiểu chuyện như vậy kề bên lo toan trước sau, Khúc thị cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều. Chỉ là Trương Chiêu đứng nhìn bên cạnh, lại có chút ghen tuông:
“Đồng tỷ nhi bây giờ trong mắt chỉ còn mẫu thân nàng mà thôi.”

Khúc thị nghe vậy khẽ liếc mắt, cười tủm tỉm đắc ý, càng khiến Trương Chiêu lòng ngứa ngáy.

Đến bến Thông Châu, An Bình hầu phủ đã sớm phái người đến nghênh đón. Người tới chính là nhị quản sự Trương Toàn của hầu phủ. Vừa gặp mặt, vành mắt ông đã đỏ hoe:
“Tiểu nhân tham kiến Tam gia. Lão Thái gia chỉ còn chút hơi tàn, lúc lâm chung vẫn mong ngóng Tam gia quay về. Nào ngờ nam bắc xa cách, rốt cuộc không thể gặp mặt lần cuối...”

Trương Chiêu cũng lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào đáp:
“Thân là con cháu, ta quả thật bất hiếu.”

Hai bên đau lòng hàn huyên đôi câu. Trương Toàn phát hiện số xe ngựa mang đến không đủ, đành phải tức tốc thuê thêm xe chở lễ vật. Trương Chiêu để quản sự Khúc Trung ở lại trông coi, còn bản thân thì an bài Triệu Quần và người hầu lên xe. Trương Côi thì đưa mẫu thân cùng các muội muội lên xe phía trước. Vì không mang mũ che rèm, chàng cũng không dám để các nàng đợi lâu.

Triệu Quần ngồi trong xe lặng lẽ quan sát, ánh mắt không khỏi nhìn thêm vài lần đôi hoa tỷ muội Trương gia. Dung mạo, khí độ, không thua gì tiểu thư trong hầu phủ, thậm chí còn hơn một bậc. Hai nàng thực khiến người khác không thể rời mắt.

Thật ra, Ngọc Đồng và Ngọc Giai rất muốn được xuống xe đi dạo đôi chút. Khi còn nhỏ, Ngọc Đồng còn có thể ra ngoài chơi đùa, nhưng dạo gần đây cũng như Ngọc Giai, ngày ngày bị giữ trong khuê phòng, sầu muộn không thôi. Song lúc này đang là hồi kinh, chỉ cần giữ bộ dáng đoan trang trầm mặc là được. Ngọc Đồng khẽ chạm tay Ngọc Giai, muội muội lập tức hiểu ý.

Khúc thị cũng đã sớm vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đây là lần đầu tiên Trương gia tam phòng hồi phủ sau mười ba năm, tuy nói là thứ xuất, nhưng nàng và Trương Chiêu cũng không còn là phận thấp hèn năm xưa. Có thể quá khứ từng bị khinh khi, song nay có nhi nữ xuất sắc như thế, sao có thể để người coi thường?

Từ Thông Châu về Kinh thành không xa, ngồi xe ngựa cũng mất chừng ba canh giờ. Ngọc Giai thân thể yếu nhược, chỉ mới nửa đường mà sắc mặt đã trắng bệch. Ngọc Đồng cẩn thận lấy bạc hà dầu, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho muội muội.

“Giai nhi, muội có đỡ hơn chút nào không?” Ngọc Đồng lo lắng hỏi. Nha đầu này vốn thể trạng không tốt, nghỉ ngơi đôi chút thì không sao, nhưng đi đường xa thế này thực không thể so với người khỏe mạnh.

Ngọc Giai lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Tỷ tỷ, muội không sao.”

Bộ dáng ấy thực khiến người ta đau lòng. Ngọc Đồng chỉ đành ôn nhu bảo:
“Vậy muội dựa vào tỷ một lát, cũng không còn xa nữa đâu.”

Khúc thị ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa phía sau là nơi Mạo di nương và Hạ di nương ngồi. Từ lúc tới Hàng Châu, Hạ di nương dời về hậu viện, vì Ngọc Giai học hành bận rộn, nên hai mẹ con gặp nhau không nhiều. Trái lại, Ngọc Giai thường xuyên bên cạnh Khúc thị, thêm vào đó lại luôn kề cận cùng Ngọc Đồng, khiến tình cảm giữa Hạ di nương và trưởng nữ dần phai nhạt. Lúc này, nàng chỉ đành cúi mình mong Khúc thị nể tình nàng luôn giữ bổn phận, để có thêm cơ hội gần gũi nữ nhi.

An Bình hầu phủ nằm tại đèn lồng phố trong nội thành, diện tích rộng lớn. Ngọc Đồng vừa xuống xe ngựa, đã thấy có kiệu phu chờ sẵn ở cửa. Trương Chiêu và Trương Côi đi về một hướng khác. Ngọc Đồng lên kiệu, trong lòng có chút thấp thỏm, khẽ mím môi, sửa sang lại xiêm y. Do đang kỳ hiếu tang, xiêm y của các nàng đều là vải bố trắng thuần, không có lấy một bông hoa văn. Trên đầu Ngọc Đồng cũng chỉ cài một cây trâm bạc đơn giản.

Đến trước nhị môn, có người tiến lên đỡ nàng xuống kiệu. Ngọc Đồng nhớ lời Chúc ma ma từng dặn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, không quá lộ liễu, cũng chẳng lạnh nhạt. Nàng âm thầm đưa cho bà tử kia một túi tiền nhỏ.

Người đỡ nàng mặc áo ngoài màu xanh nhạt, bên trong áo trắng tuyết, khóe miệng khẽ cong, xem ra là người được sủng ái trong phủ. Khi đỡ nàng, Ngọc Đồng liền nhẹ nhàng nói:
“Làm phiền bà.”

Thay một cỗ kiệu khác, lần này màu đỏ thắm, bên trong thập phần rộng rãi. Dưới chân đặt lư hương sáu góc, trong có đốt hương an thần, mùi hương dịu nhẹ khiến lòng người thư thái.

Không đến một nén nhang, kiệu đã dừng lại. Khúc thị đứng phía trước chờ sẵn, cùng Ngọc Đồng và Ngọc Giai sóng vai tiến vào.

Trước cửa viện có tấm biển lớn đề ba chữ “Ninh Viễn Đường”, Ngọc Đồng đoán đây là nơi ở của lão thái thái Chu thị. Chỉ một khu sân nhỏ đã tinh xảo vượt bậc, so với những gì nàng từng thấy còn hơn nhiều phần. Dù đang mùa đông giá rét, trong viện vẫn có khe suối róc rách, như một tiểu hoa viên. Góc sân có căn nhà nhỏ mái lưu ly trắng muốt, phía trước có chó con chạy nhảy — không ngờ lại là chuồng chó.

Người đỡ Khúc thị là một đại a đầu gương mặt rạng rỡ, vận váy mã diện màu biếc, áo khoác cổ giao màu nâu, ánh mắt linh hoạt, hành sự nhanh nhẹn nhưng không kém phần chững chạc.

Ngọc Đồng định thần lại, chỉ nghe Khúc thị hỏi nàng kia:
“Thân thể lão thái thái vẫn an ổn chứ?”

Nàng nọ kính cẩn đáp:
“Hồi tam thái thái, lão thái thái thương tâm quá độ, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không dám đau buồn thêm. Hiện tại thân thể đã dần hồi phục, chỉ luôn lo lắng cho Tam gia và ngài. Ngày nào cũng sai Trương Toàn ra Thông Châu chờ đón, hôm nay khó khăn lắm mới đợi được các vị hồi phủ, liền bảo nô tỳ đến tiếp đón.”

Khúc thị lấy khăn thấm nước mắt:
“Khó cho lão thái thái vẫn luôn nhớ đến chúng ta. Quả như câu tục ngữ: ‘Ở nhà ngàn ngày yên, ra cửa trăm việc khó’. Nay được trở về phụng dưỡng bên cạnh người, cũng là vẹn tròn đạo hiếu.”

Ngọc Đồng và Ngọc Giai đi phía sau, mắt nhìn thẳng, thần sắc đoan trang. Tương Trúc nhìn mà không khỏi tấm tắc. Khi tam phòng rời phủ năm xưa nàng mới là tiểu nha đầu. Suốt mười ba năm qua tam phòng vắng bóng, trong phủ cũng ít ai nhắc tới. Chỉ biết Tam gia làm quan, chưa đến bốn mươi đã làm tri phủ Hàng Châu.

Nay tận mắt thấy hai tiểu thư, đại tiểu thư dung mạo rực rỡ, thần thái phóng khoáng, từng nụ cười mỗi bước đi đều khiến người ta say đắm. Tiểu thư thứ thì lại tuyệt sắc khuynh thành. So với biểu tiểu thư bên nhị phòng, e rằng còn hơn một bậc. Lại thêm quy củ lễ độ, không có chút dáng vẻ tiểu môn tiểu hộ, quả thực là tiểu thư khuê các đích thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play