“Được, mẫu thân đã sớm cho người đặt mua một sân viện hai tiến ở trong kinh, để Chu địa ca con đến đó trông coi.” Khúc thị vừa khen nữ nhi hiểu chuyện, vừa nhẫn nại chỉ dạy nàng biết phải lo liệu chu toàn từ trước.
Ngọc Đồng giơ ngón tay cái, cười khen:
“Vẫn là nương anh minh hơn người.”
Khúc thị lại căn dặn nàng phải thay xiêm y thuần tịnh, chỉ cần cài một cây trâm bạc đơn sơ lên tóc là được. Trên đường nếu gặp người ngoài thì nên giữ vẻ trang trọng trầm tĩnh. Dù nàng chưa từng gặp mặt tổ phụ, nhưng sống ở thời đại này, chữ “hiếu” đặt lên hàng đầu, Ngọc Đồng sớm đã hiểu ngầm điều đó.
Nàng không chỉ tự mình mặc y phục thanh đạm, kiêng mặn tránh tanh, mà ngay đến đám nha hoàn bên người cũng phải noi theo. Xuân Anh và Hạ Kết là hai a hoàn lớn, càng phải làm gương. Hoàng Oanh và Tử Diên cũng không dám lơ là.
Ngọc Đồng vì vậy lấy bạc riêng ra thưởng cho các nàng:
“Làm khổ các ngươi rồi.”
Bọn nha hoàn đều cười đáp:
“Chuyện nên làm thôi ạ.”
Kỳ thực bình thường Ngọc Giai mới là người hào phóng hơn, còn Ngọc Đồng tuy không thường xuyên trọng thưởng, nhưng mỗi lần ban thưởng đều rất hậu. Ngày thường thì dựa theo lệ thường mà phân phát, bởi nàng sợ các nàng sinh ra tính ỷ lại, thành ra lười biếng, ảnh hưởng đến việc lớn.
Vốn Khúc thị không định sớm hồi kinh, chỉ là sự tình bất ngờ xảy đến, nàng đành phải gọi Mạo di nương lên giúp một tay lo liệu cho hai nữ nhi trước ngày hồi phủ.
Việc trong phủ đã bề bộn, lại càng cần Ngọc Giai tới nghe dặn dò. Chỉ tiếc, nàng tính tình vốn không thích để tâm việc nhà, vừa nghe được một nén nhang thời gian đã gà gật ngáp dài.
Ngọc Đồng còn thỉnh thoảng hỏi han:
“Chiếu theo lý mà nói, chúng ta với Ngũ phòng cũng tương đồng cảnh ngộ, chẳng rõ mối quan hệ giữa hai phòng thế nào?”
Mạo di nương cười gượng đáp:
“Ngũ gia là người hòa khí, rất dễ gần.”
Ngọc Đồng âm thầm nghĩ bụng: “Hòa khí là một chuyện, nhưng Ngũ thẩm kia hẳn là không đơn giản gì.”
Mạo di nương không tiện nói trắng ra, kỳ thực trong lòng lại thầm nghĩ: "Không những chẳng ra gì, còn là loại đàn bà mặt dày không biết liêm sỉ." Năm đó còn dám dụ dỗ Ngũ gia lên giường, rồi mượn cớ để ép hôn. Nếu không phải vậy, chỉ là con gái một vị hộ quân giáo úy, sao có thể gả vào phủ hầu?
Những chuyện như thế khó lòng nói ra với các cô nương chưa xuất giá, Mạo di nương chỉ đành lướt qua, tiếp tục giới thiệu về các nữ nhân trong các phòng. Có điều, nàng đã lâu không trở về phủ, chỉ biết vài tin đồn vặt, không nắm được chuyện gì thật sự tường tận.
Ngọc Đồng lau mồ hôi trán, thầm nghĩ: Còn phải nhớ hết đây!
Lần này hồi kinh quả thực quá vội, may mà nhũ mẫu Vương mụ mụ là người khéo tay khéo chân, mỗi đường kim mũi chỉ đều giúp Ngọc Đồng chuẩn bị chu đáo.
Ngọc Đồng nhìn thấy chiếc túi nhỏ đựng chuỗi châu nàng yêu quý nhất được xếp đặt cẩn thận, liền ôm lấy mụ mụ, ngọt giọng nói:
“Vẫn là mụ mụ thương ta nhất. Ta còn đang nghĩ nếu khóa lại trong tủ thì chẳng cần mang đi.”
Vương mụ mụ bị nàng ôm một cái, tim gan đều mềm nhũn:
“Cô nương thích gì, mụ mụ đều đã giúp sắp xếp ổn thỏa.”
Ngày trên thuyền trôi qua thật tẻ nhạt, ngay cả Trương Côi cũng không rảnh bày trò, suốt ngày bị Trương Chiêu bắt ngồi đọc sách. May mà có Ngọc Giai đến cùng Ngọc Đồng trò chuyện, tống khứ phần nào nhàm chán.
Hôm ấy, Ngọc Giai ôm quyển sách đến, nói muốn đọc cùng tỷ tỷ. Kỳ thực, nàng chỉ thích nhất là nghe tỷ tỷ kể lại. Mỗi lần cầm quyển sách nào lên, nàng đều chờ tỷ tỷ đọc cho nghe.
“Tỷ tỷ, tỷ nói thử xem, về sau phu nhân Đào Hoa có kết cục ra sao? Muội thấy, nữ tử nếu đẹp quá cũng không tốt, nếu nàng không xinh đẹp đến thế, có khi đã chẳng bị Sở vương để ý.”
Ngọc Đồng nhếch môi cười lạnh:
“Sở vương cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Chuyện này đâu thể đổ lỗi hết lên đầu nữ nhân? Nếu Tức phu nhân thực sự không muốn, cùng lắm liều mạng một phen với hắn, đồng quy vu tận là xong, sợ gì? Nếu là tỷ, ai khiến tỷ không sống tốt, tỷ cũng không để kẻ đó sống yên lành.”
Ngọc Giai nghe mà cảm khái, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ:
“Tỷ tỷ quả là gan dạ. Nếu Tức phu nhân cũng giống tỷ, có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Ngọc Đồng cười xòa, chuyển chủ đề:
“Được rồi, tiểu nha đầu, đừng nghĩ nhiều chuyện buồn. Tỷ có mứt táo vừa mới làm xong, nóng hôi hổi, muội thích ăn nhất đó. Ăn đi, chiều nay tỷ không muốn ăn cơm đâu.”
Nàng vẫn thích ăn cùng Ngọc Giai, bởi Giai ăn cơm nhỏ nhẹ như mèo con, nên cùng nàng ăn sẽ dễ bề kiềm chế mà giảm béo.
Ngọc Giai ăn đến miệng toàn vụn bánh, Ngọc Đồng liền lấy khăn lau miệng giúp muội, trách yêu:
“Muội lớn ngần này rồi mà ăn còn bừa bộn, coi chừng người ta chê cười.”
Thật ra nàng rất yêu quý tính tình của Ngọc Giai – hiền lành ngây thơ, khác hẳn mình. Ngọc Đồng biết cách lấy lòng người, nhưng lại lười, làm gì cũng tùy hứng, phải vui mới làm.
“Dù sao cũng có tỷ tỷ thương muội, muội không sợ.” Ngọc Giai chu môi nói.
Nàng vẫn luôn lo lắng về việc trở lại hầu phủ. Ngày thường, nàng chỉ thích ở cùng tỷ tỷ thêu thùa, trò chuyện, đánh đu,… Mà phủ hầu lại lễ giáo nghiêm ngặt, tỷ muội đông đúc, nàng sợ đến lúc đó, tỷ tỷ chẳng còn thời gian quan tâm đến mình nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính trong truyện này không phải kiểu ôn nhu rộng lượng hoàn mỹ hay là loại cứng cỏi mạnh mẽ ngoài mặt. Nàng là người bề ngoài thẳng thắn, nhưng bên trong lại trầm ổn, có chủ kiến và biết toan tính.
Dù nhân vật thiện lương luôn được lòng độc giả, nhưng đặt trong bối cảnh phủ công hầu cổ đại, chỉ thiện lương không thôi thì khó có thể sống yên ổn.
Nữ chính là con vợ lẽ, phụ thân làm quan không lớn, địa vị trong phủ cũng không cao, hoàn cảnh vốn đã không dễ dàng. Không tiến về phía trước thì chỉ có thể bị vùi dập.