Trừ bỏ lúc đầu từng có chút hiểu lầm không vui, Thượng Vi kỳ thực là người rộng rãi, không hay chấp nhặt những việc vặt vãnh. Ngọc Đồng tuy chưa thể gọi là kết giao thâm tình, song cũng xem như đôi bên hòa thuận, cùng nhau chung đụng không tệ.
“Vậy xin chúc Thượng tỷ tỷ thuận buồm xuôi gió, vạn sự hanh thông.”
Sau khi Thượng Vi rời đi, còn lại chỉ có Mai Nhiễm, quan hệ giữa nàng và Ngọc Đồng cũng tương tự như với Thượng Vi, bởi vậy Ngọc Đồng liền dồn thêm tinh lực vào việc học tập. Chúc ma ma bởi thế cũng nghiêm khắc hơn vài phần. Từ lúc đầu còn cảm thấy kháng cự, về sau Ngọc Đồng dần dần cũng đã quen, thậm chí khi thấy Ngọc Giai có khi bước đi quá vội vàng, nàng còn nhẹ giọng sửa đúng cho muội.
Tam phòng Trương gia cũng liên tiếp truyền về tin mừng, Trương Côi đã thuận lợi vượt qua viện thí, được phong làm một vị tiểu tú tài. Người tới để kết thân với Ngọc Đồng để làm tẩu tử cũng không ít, thậm chí còn có vị cô nương con nhà viên tuần phòng từng được nhắc đến khi trước. Đáng tiếc, Khúc thị lại cảm thấy cô nương kia tính tình quá mức lạnh lùng, không hợp ý mình, nên rốt cuộc cũng chẳng để tâm nhiều.
Đúng lúc ấy, Ngọc Nhu từ Ích Châu gửi thư về, báo rằng nàng đã sắp đến ngày sinh nở. Khúc thị liền gọi Mạo thị đến, phân phó:
— “Thông gia kia cũng là người hiền lành, song con gái nhà mình mới là ruột thịt, đương nhiên phải lo lắng nhiều hơn. Ta đã bảo Ngụy mụ mụ chuẩn bị ít đặc sản Hàng Châu, lại thêm mấy món tiểu y phục do Ngọc Đồng cùng muội muội thêu cho cháu ngoại, định để Đức Phúc cùng ngươi đi một chuyến đến Ích Châu.”
Sinh nở vốn là vượt qua quỷ môn quan, Mạo di nương mấy ngày nay cơm nước chẳng vô, lo lắng không yên. Nay nghe Khúc thị lên tiếng cho phép, bà lập tức quỳ gối hành đại lễ, dập đầu tạ ơn:
— “Không ngờ lại được Tam thái thái ban ơn lớn thế này, nô tỳ cảm tạ ơn đức sâu nặng.”
Khúc thị bật cười:
— “Nàng cũng là nữ nhi của ta, chẳng qua nay ta bận trăm việc, khó chu toàn chu đáo. Ngươi là mẹ ruột nàng, có ngươi ở bên chăm lo thì ta càng yên tâm. Nào có chuyện phải nói tạ ơn làm gì?”
Lời ấy khiến Mạo di nương càng thêm cảm kích, trong lòng cũng kính phục Khúc thị thêm vài phần.
Ngọc Đồng và Ngọc Giai đều khéo tay, kim chỉ tỉ mỉ tinh xảo. Ngọc Giai tính tình cẩn thận, nên có thể thêu những hoa văn phức tạp, còn Ngọc Đồng lại ưa sinh động, thường thêu những hình như đài sen hay ve sầu, vừa tươi sáng vừa hàm ý tốt lành.
Ngọc Kỳ tuy đã hồi kinh, nhưng trước đó từng thỉnh hàng thêu đại sư về dạy bảo, nên cả hai vẫn tiếp tục học hỏi, đường kim mũi chỉ ngày càng tinh tế. Ngay cả Ngọc Đồng vốn tự nhận tay nghề kém, đem so với người khác thì cũng đã là hơn không ít.
Tết Trung Thu sắp đến, Khúc thị gọi Ngọc Đồng đến, dặn dò:
— “Con mỗi năm mỗi lớn, nay đã mười bốn rồi, quy củ lễ nghi học cũng không tệ, sau này đi đứng, lời ăn tiếng nói càng phải cẩn trọng hơn.”
— “Dạ, nương.” – Ngọc Đồng ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng thầm thấy lạ: không rõ sao nương lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Trong ấn tượng của nàng, nữ hài tử mười hai tuổi vẫn còn là tiểu cô nương, vậy mà ở trong mắt các trưởng bối, đã đến tuổi có thể bàn chuyện hôn sự rồi.
Hai tháng sau, Mạo di nương từ Ích Châu trở về, nét mặt tràn đầy hân hoan, hớn hở báo tin:
— “Ngọc Nhu nhà ta quả có phúc khí, vừa sinh hạ một bé trai trắng trẻo mập mạp, làm cho thông gia lão thái cùng thông gia lão gia mừng đến không ngớt. Biết ta mang theo thổ sản từ phủ qua, họ lại càng thêm vui mừng. Ngọc Nhu còn dặn ta chuyển lời vấn an tới Tam thái thái, đồng thời cũng chuẩn bị chút lễ nhỏ, muốn biếu cho Thất cô nương cùng Cửu cô nương.”
Khúc thị và Trương Chiêu lại tỉ mỉ hỏi thêm tình hình bên Lâm gia, Mạo di nương dù mệt mỏi, song thần sắc lại vô cùng phấn chấn.
Sau cùng, bà còn đích thân đến phòng Ngọc Đồng đưa lễ vật do Ngọc Nhu gửi về. Ngọc Đồng cười nói:
— “Di nương thật khách sáo, gọi ai đó đưa đến là được rồi, sao cần tự thân đi lại vất vả.”
Mạo di nương nghiêm mặt:
— “Làm sao có thể để người khác đưa? Nếu không cẩn thận làm rơi hỏng thì sao? Đây là tỷ tỷ cô nương cố ý nhờ ta đích thân mang về.”
Vừa nói vừa mở hộp lễ ra — là một đôi vòng tay phỉ thúy thế nước rất đẹp.
— “Nghe nói là phỉ thúy được mang từ Xiêm La về, thuyền trà nhà lâm tỷ phu vừa chuyến trước đưa tới Nam Dương. Nơi đó chỉ có một đôi, tỷ tỷ cô nương nói nghĩ đến người duy nhất có thể đeo hợp chính là cô nương. Ngày sau trở lại hầu phủ, nơi đó đâu giống nơi này, tất phải chuẩn bị đầy đủ.”
— “Vậy ta xin đa tạ di nương và Tam tỷ. Cái gì tốt cũng đều nghĩ đến ta. À mà, đứa nhỏ của tam tỷ đã đặt tên chưa?” – Ngọc Đồng cười, vừa nói vừa đùa.
Hai người ngồi lại trò chuyện rất lâu, hết chuyện Đông lại đến chuyện Tây. Ngọc Đồng vốn là người hoạt bát, thích cười thích nói. Mạo di nương thường ngày bị đè nén, nay gặp người tâm ý tương thông, lại được cười vui vẻ một trận.
Mãi đến khi Ngọc Đồng nhắc nàng chưa đưa lễ cho Ngọc Giai, Mạo di nương mới vội vàng đi.
Xuân Anh nghiêng đầu cười nói:
— “Tiểu thư thật đúng là ai cũng nói được.”
Ngọc Đồng khẽ đánh nhẹ vào cánh tay nàng, miệng trách yêu:
“Ngươi còn dám trêu chọc ta? Ngày thường chẳng phải cứ nói người ta như cái hồ lô cưa miệng, nay lại dám bày đặt giễu ta nói nhiều.”
Hạ Kết ở một bên chen vào:
— “Lần này nô tỳ đứng về phe Xuân Anh. Lần trước nghe Thượng cô nương nói chuyện về nơi gọi là Nam Dương gì đó, tiểu thư chỉ cần mở miệng là kể ra trơn tru, đến mức Thượng cô nương nghe mà mê mẩn. Nói chuyện với thiếu gia về viện thí cũng giúp người ta đoán đề, nô tỳ thấy, trên đời này chẳng có gì tiểu thư không hiểu!”
Ngọc Đồng nghe vậy liền đuổi đánh hai người một phen, cả ba náo loạn trong phòng. Hoàng Oanh cũng giúp nàng bắt người, khiến căn phòng một trận cười vang.
Ngọc Giai đứng ở cửa, dừng bước nghe một lát, rồi lặng lẽ quay về. Phòng của tỷ tỷ luôn náo nhiệt như thế, nhưng kỳ thực ai cũng rất kính sợ tỷ. Ngay cả Hạ Kết cũng từng bị tỷ tỷ phạt.
Thế nhưng nàng lại rất thích ở cùng tỷ tỷ. Có việc gì, tỷ tỷ đều sẽ thương lượng với nàng, không giấu giếm. Dù đôi lúc nàng phạm lỗi, tỷ tỷ sẽ mắng, nhưng nàng chẳng những không giận mà còn cảm thấy ấm lòng, vì nàng biết — tỷ tỷ đối với nàng, thật sự rất tốt.
Chỉ tiếc, mỗi ngày tỷ tỷ phân cho nàng thời gian quá ít.