“Chỉ cần con giữ được mối giao hảo với các muội muội bên Tam phòng, ngày sau trở về, đại tẩu tử thấy con có thể kết giao tỷ muội hòa thuận như thế, tất sẽ vô cùng vui mừng.”

Một lời này nói trúng tâm khảm. Ngọc Kỳ bị đưa đến Hàng Châu, vốn cũng chỉ vì Hầu gia bất mãn nàng không có hòa khí tỷ muội, nếu nay có thể cùng muội muội Tam phòng hòa thuận, Tam thẩm lại chịu mở miệng nói vài câu tốt đẹp, vậy thì việc trở về Hầu phủ cũng chẳng phải điều không thể. Huống hồ, thời gian có thể xoa dịu tất thảy. Nàng ở bên ngoài chịu chút khổ sở, sau khi trở về, mẫu thân ắt càng thêm thương xót.

Lúc này vì mục đích trở lại Hầu phủ, Ngọc Kỳ chẳng những gật đầu đồng thuận quan điểm của Khúc thị, mà còn đặc biệt lưu tâm kết thân cùng Ngọc Đồng, Ngọc Giai.

Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng trở về phân đôi hộp trang sức mang theo. Dù rằng nàng là bị đưa đi, nhưng dù sao vẫn là nữ nhi thân sinh của Hầu gia, Hầu phu nhân Lý thị trước khi tiễn nàng vẫn chuẩn bị không ít tiền bạc cùng trang sức.

“Vinh mụ mụ, mang hai cặp cung hoa kia của ta ra đây, chia làm hai hộp, ngày mai ta muốn đưa tặng Thất muội muội và Cửu muội muội.”

Thấy Ngọc Kỳ cuối cùng cũng chịu buông kiêu ngạo, Vinh mụ mụ tươi cười rạng rỡ:
“Phải rồi, Kỳ tỷ nhi, làm như vậy là đúng rồi. Tam gia cùng Tam thái thái tuy là thúc thím của ngài, nhưng dù sao cũng cách một tầng, hiện giờ chính là lúc nên kết thiện duyên với chủ nhân, hơn nữa Tam thái thái là người biết nhìn xa trông rộng.”

Cách một tầng thì sao? Tuy nói Nhị thúc cùng Tứ thúc là huynh đệ ruột với phụ thân, nhưng Nhị phòng sớm đã giành được lão thái thái, sau này nàng xuất giá rồi lại để muội muội Trương Ngọc Châu tiếp tục thừa hưởng ân sủng. Tứ phòng lại càng không thể nói đến, Tứ thẩm đối với thứ nữ tốt đến mức không hợp lẽ, mẫu thân vì chịu áp lực ấy nên mới ép buộc bản thân phải đối xử tử tế với con vợ lẽ, kết quả khiến nàng bị thứ tỷ áp chế đến mức không thở nổi.

Thà rằng kết thân cùng người Tam phòng, chí ít Tam thẩm là người đáng kính, thật tâm.

Vì vậy, khi Ngọc Đồng và Ngọc Giai lần lượt nhận được lễ vật của Ngọc Kỳ, hai người liền nhìn nhau kinh ngạc. Ngọc Giai có chút bối rối, khẽ nói:
“Tỷ, hay là chúng ta nên lui lễ lại?”

Ngọc Đồng lắc đầu:
“Chớ nên. Nếu trả lại, nàng ắt sẽ không vui.”

May sao Khúc thị đã sớm đoán được, bèn sai Chi Tử mang lễ vật đáp lễ sang, hai tỷ muội lúc này mới an tâm.

Buổi chiều, khi gặp lại Ngọc Kỳ, nàng còn tươi cười chủ động rủ hai tỷ muội cùng đi học nữ công thêu thùa với hàng thêu đại sư. Các cô nương tuổi xuân, tụ họp bên nhau ríu rít trò chuyện. Ngọc Kỳ nhanh chóng phát hiện, Ngọc Đồng làm việc vừa nhanh vừa khéo, Ngọc Giai cũng không kém, hai người còn có lòng chờ nàng cùng hoàn tất, chẳng giống những người trong phủ trước đây, chỉ biết ganh đua vượt mặt.

Ngọc Kỳ bắt đầu thu liễm tính tình, Khúc thị vì vậy mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, trong thành Hàng Châu lại xảy ra một chuyện lớn – Tôn Tử Vi treo cổ tự vẫn, may mắn được người nhà phát hiện cứu kịp thời.

Thượng Vi mời Ngọc Đồng cùng đi thăm Tôn Tử Vi, Ngọc Đồng cũng gật đầu đáp ứng. Khúc thị lại không đồng tình:
“Nàng là quả phụ chưa cưới, lại còn bởi chuyện của mình mà khiến người ta mất con, nhà họ vốn đang làm ầm lên, con lại đi thăm, không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?”

Ngọc Đồng chần chừ:
“Nếu con không đi cũng phải tìm cớ thoái thác, mà nói cho cùng cũng chỉ là một chuyến thăm bệnh. Nếu ai ai cũng tới, mà con lại vắng mặt, chẳng phải khiến người ta khó nghĩ? Vả lại, Tôn Tử Vi cũng không phải người xa lạ, một mạng người suýt mất đi, không lẽ con lại làm ngơ?”

Khúc thị thấy nàng ý đã quyết, đành gật đầu đồng thuận.


Chiều hôm ấy, Thượng Vi đến đón Ngọc Đồng. Nhìn Ngọc Đồng mặc y phục thanh nhã, trên mặt lại mang theo mối lo ngại, Thượng Vi trong lòng không khỏi thêm cảm mến.

“Này chuyện xảy ra lần này, tỷ mới nhận rõ ai là người thật lòng, ai là kẻ giả ý. Mai Nhiễm ngày thường thân thiết với Tôn tỷ tỷ là thế, hôm nay lại không thấy bóng dáng, trái lại là muội – người mới đến – lại có nghĩa khí như vậy.”

Thượng Vi vốn là cô nương tính tình hào sảng, trước kia đối với thân phận thứ nữ của Trương Ngọc Đồng còn có phần bài xích, giờ phút này đã thực lòng yêu thích.

Quan hệ giữa các tiểu thư thường là như vậy – đôi khi vô cớ chán ghét, nhưng cũng dễ dàng cảm mến lẫn nhau.

Tới Tôn gia, Tôn thái thái – mẫu thân Tôn Tử Vi – sắc mặt u ám, nghênh đón hai người vào cửa:
“Các con đều là hài tử ngoan, giúp ta khuyên nhủ con bé, chớ để nó luẩn quẩn trong lòng.”

Thượng Vi vốn quen thân với Tôn gia, liền dịu dàng an ủi:
“Thái thái yên tâm, chúng con nhất định sẽ tận lực khuyên bảo Tôn tỷ tỷ, người cũng chớ quá phiền lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play